Chap 5: Nhập cung.

2K 219 14
                                    

Chung Quốc đứng sững lại, cậu quay về đằng sau ngơ ngác: Hắn nói như vậy tức là có quen biết cậu?

- Thạc Trấn caca.

Cả người đột nhiên bị đẩy mạnh sang một bên. Vết thương sau lưng bị va chạm, Chung Quốc nhăn nhó thở hắt một tiếng.

- Thạc Trấn caca, huynh...
Ngươi là ai?

Tiếng quát lớn từ nữ nhân mặc váy yếm hồng phấn khiến cậu giật mình.
- Cô đang nói ta sao?

- Chẳng nhẽ là ta? Hơn nữa, tại sao ngươi lại ở trong phòng Thạc Trấn caca? Ta biết rồi, nhất định là ngươi muốn thân mật với huynh ấy, bắt huynh ấy cưới về vương phủ có đúng không?

Chung Quốc đen mặt: Rầm! Cô ta bị đẩy ngã về đằng sau. Cậu nhàn nhạt thu lại khí lực rồi lạnh giọng:
- Tuấn Chung Quốc ta ghét nhất kẻ đứng trước mặt mình làm loạn không phân phải trái. Hơn nữa, ta thù rất dai, nếu cô còn hành xử lỗ mãng như vậy, ta không biết mình có thể làm ra chuyện gì đâu.

Lâm Dung ngồi bệt xuống sàn, cô ta căm hận nhìn cậu rồi lại bặm môi nức nở:
- Thạc Trấn caca, cậu ta bắt nạt muội. Dung nhi đau.

Nhìn thấy Kim Thạc Trấn đi về phía mình, cô ta đắc ý giơ tay ra vì tưởng mình sắp được hắn đỡ dậy, cậu nhếch mép cười giễu: Ngu ngốc.

- Thạc Trấn caca...
Thiếu nữ nũng nịu ủy khuất, nhưng đợi mãi bàn tay cô gái vẫn trống rỗng. Người đàn ông thì ra lúc này đã ở cạnh Chung Quốc. Hắn vén lọn tóc mái của thiếu niên sang một bên dịu dàng:
- Cô ta làm đau đệ phải không?
Chung Quốc tròn mắt: Tên nam nhân này, không phải chứ.

- Rầm!
Cậu khẽ nghiêng đầu, người cúi xuống vì tiếng đổ vỡ chói tai.

- Cút!
- Thạc Trấn caca, huynh.
Đôi mắt người đàn ông sắc lạnh uy hiếp, cô ta sợ hãi đứng dậy chạy ra ngoài. Chung Quốc mím môi nhìn khung cảnh trước mặt, chiếc bàn gãy đôi, cốc chén vỡ nát tan tành. Đây là dọa chết con nhà người ta rồi.
- Ngươi!

- Quốc nhi, nếu đệ quên ta rồi, chúng ta sẽ bắt đầu lại. Ta họ Kim, tên Thạc Trấn.

- Trước đây chúng ta có gặp nhau sao?
Cậu nhỏ giọng.

- Năm đó có một cậu nhóc sẵn sàng cắn người khác để bảo vệ một đứa trẻ vô dụng, còn khoe với nó vết sẹo trên má như một chiến công. Năm đó đứa trẻ ấy lần đầu tiên biết thế nào là có người yêu thương bảo vệ. Nó rất vui, nó muốn gặp lại cậu nhóc năm ấy. Quốc nhi, hình như hoa đào nở rồi.

Chung Quốc lặng người, cậu vô thức chạm lên má trái, vết sẹo, cắn người...
- Huynh...đứa trẻ năm đó...

- Quốc nhi, ta thực sự rất nhớ đệ, đệ trưởng thành rồi.
Chung Quốc cứ thế bị kéo chặt vào lòng nam nhân cao lớn. Hai tay cậu bối rối không dám đáp trả, đến khi hắn bỏ cậu ra, Chung Quốc ngại ngùng lùi về sau:
- Ta, năm đó chỉ là vô tình, huynh không cần bận tâm làm gì, chúng ta coi như là có duyên kết làm bằng hữu, được không?

Bằng hữu? Hắn không muốn, lại càng không cần.
- Được rồi, đi thôi, ta dẫn đệ đi dùng bữa.
Kim Thạc Trấn nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác, hắn nắm lấy tay cậu ra bên ngoài. Chung Quốc muốn rút tay ra nhưng không được, cậu thở dài bất lực đi theo hắn.

[Allkook] Thư sinh ngạo kiều, lục nhân tranh sủng Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ