Chap 10: Miêu tộc.

841 102 0
                                    

"Đùng, đùng." Từng tiếng trống dồn dập vang lên cả khoảng không rộng lớn. Quân binh dàn thành đoàn ngẩng cao đầu đứng nghiêm chỉnh nhìn nam nhân đối diện.
"Đại tướng quân."

Chung Quốc siết chặt thanh kiếm trên tay, đôi mắt mở lớn ánh lên tia sắc bén kiên định.

"Toàn quân nghe lệnh. Xuất phát về vùng Đông Bắc."

"Rõ!"

Âm thanh gầm lớn đánh động cả một vùng, tiếng quân bước hầm hầm không chút sợ hãi cuốn cát bụi trên mặt đất khô nóng.

"Điện hạ, chúng ta..."

Bàn tay của nam nhân phía trước hất nhẹ, người phía sau lập tức ngừng lời.

Kim Tại Hưởng chắp tay về sau lưng, đôi mắt phượng sắc bén nhìn về bóng lưng thấp thoáng đã xa dần ánh lên chút ưu tư lo lắng. Đối với sự cố chấp và ngang bướng của Chung Quốc, y không có cách nào thay đổi.

"Song Quân, cử người đi theo bảo vệ đệ ấy."

"Thuộc hạ đã rõ."

"Tham kiến thái tử điện hạ."

"Đứng lên đi."
Kim Tại Hưởng bình thản bước qua người đối diện.

Kim Nam Tuấn nhìn nam nhân cao ngạo rời đi cũng không biểu hiện gì nhiều. Đứng chễm chệ trên tường thành cao chót vót, hắn thở dài: Đi mất rồi.

Hắn và Kim Tại Hưởng không can thiệp được vào chuyện của Chung Quốc.

Dù không biết rõ nội tình, nhưng có ai mà không nhận ra sự tồn tại của Kim Thạc Trấn trong mắt hoàng đế giống như cái gai chướng khí. Nếu Đông Bắc không phải là mảnh đất giữ vị trí chiến lược quan trọng, sợ rằng người kia đã sớm phải tự sinh tự diệt.

Kim Tại Hưởng cùng dâng tấu thân chinh ra trận khi nghe Chung Quốc muốn cứu trợ Kim Thạc Trấn. Lão hoàng đế tất nhiên không muốn dùng đến người của mình, đặc biệt là đánh cược nguy hiểm của con trai lão.
Ông ta phong cho Chung Quốc làm đại tướng quân, đánh mốc giờ Ngọ xuất hành. Trịnh Hạo Thạc may mắn được đi theo phụ giúp, cứ như vậy mà kết thúc mọi chuyện.

****

"Chung Quốc, đến gần bìa rừng rồi, mau khoác áo vào, trời rất lạnh."

"Đa tạ, Hạo Thạc."

Nhận lấy tấm áo nhung của người bên cạnh, Chung Quốc đảo mắt quan sát mọi thứ xung quanh. Chưa vào đến Đông Bắc, thời tiết đã chuyển biến rất xấu, sương mù cùng tuyết lạnh giăng mắc vô cùng dày đặc, quân binh chắc chắn phải chịu khổ không ít.

"Được rồi, đốt lửa cắm trại nghỉ chân."

" Rõ!"

Tiếng côn trùng về đêm kêu rả rích liên hồi, khu trại chính vẫn thao thao bất tuyệt sáng đèn.

"Đại tướng quân, vương gia đang ở bên trong, quân địch áp sát bên ngoài. Chúng ta chỉ có thể trực tiếp đánh phá vòng vây mới có thể cứu người."

"Thư gửi về đã hơn hai tháng, chúng ta bây giờ mới xuất quân, vương gia...haizz.."

Chung Quốc tất nhiên nhận ra sự bất mãn của bọn họ. Những tướng thân cận này đều là thuộc hạ trung thành của Kim Thạc Trấn, đối với một nam nhân thiếu kinh nghiệm như cậu, bọn họ hoàn toàn không tỏ thái độ, còn vô cùng cung phụng, làm cậu có chút áy náy cùng lo lắng.

[Allkook] Thư sinh ngạo kiều, lục nhân tranh sủng Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ