45

933 51 1
                                    

Sau đó một hôm, Jennie lại đáp xuống sân bay Anh, ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng chiếu đến khiến cô không khỏi nhớ đến quê nhà.
Thời tiết ở Anh khoảng 20 độ hơn cũng chỉ thấp hơn Hàn Quốc một tí, nhưng nơi này hoàn toàn xa lạ!
Ngôn ngữ họ phát ra cho dù cô vẫn nghe hiểu rất tốt nhưng không quen tai chút nào, cứ thể như một đứa trẻ phải chuyển từ căn nhà mình đang sống đến cô nhi viện vậy!
Cảm giác như vậy cũng không phải chưa từng trải qua!
"Oh, thật xin lỗi! Tôi không chú ý lắm!" Bỗng dưng Jennie cảm thấy bên vai như bị đẩy một cái, quay lại liền nhìn thấy một cô gái phương Tây với mái tóc màu vàng nâu nhạt, sống mũi cô ta cao và đôi mắt sâu đẹp hút hồn.
"Trời ạ, cô là cô gái phương Đông xinh đẹp nhất tôi từng gặp!" Cô gái kia thốt lên, một chất giọng rất chân thật.
Có vẻ do quá mệt mỏi mà Jennie cũng không nói gì nhiều chỉ cười nhẹ vẫy tay ý bảo không sao rồi nhanh chóng rảo bước đi.
Không hiểu sao từ khi những chuyện đó xảy ra.... cô cảm giác như mình mắc hội chứng sợ tiếp xúc với người lạ.
Cô gái tóc vàng kia vẫn luôn đeo một bên tai nghe nhưng thấy ánh mắt mệt mỏi cùng chút sưng húp của Jennie nàng cũng không khỏi tò mò mà đi theo một đoạn.
Nhưng rồi nàng chợt nhận ra người con gái phương Đông này là không hiểu tiếng Anh hay thế nào mà cứ đi lại những con đường này thế.
Rồi nàng thấy cô gái phương Đông ấy ngã xuống nền gạch, nàng liền chạy đến.
"Cô có ổn không?" Jennie để một tay chống lên đầu, dù cả người như đang xoay mòng nhưng cô vẫn kiên quyết lắc đầu ra vẻ mình không sao!
Cô gượng đứng dậy nhưng hai chân như vô lực....cũng kể từ ngày đó cô đã không ăn uống gì rồi, cơ thể chắc cũng suy nhược.
Cô gái kia kéo viền mắt Jennie xuống khiến cậu hoảng hồn.
"Ôi cô gái phương Đông bé nhỏ, tình trạng hiện tại của cô rất xấu đấy!" Jennie mở hai con mắt của mình ra mà nhìn con gái kia, cô ấy là bác sĩ sao? Sao có thể nhìn qua mà biết được cơ thể mình đang trong tình trạng xấu chứ?
"Không....không sao!"
"Để tôi dìu cô đi làm thủ tục!"
"Không, được rồi cảm ơn!" Người con gái phương Tây kia dường như không hiểu, tại sao những người phương Đông luôn từ chối tất cả những lòng tốt của người khác và còn che giấu sự mệt mỏi của mình thế kia. Hay là chỉ mỗi cô gái này như thế thôi?
"Hãy để tôi giúp...."
"Không! Làm ơn!" Jennie dường như đang hoảng sợ, cô sợ bản thân lại một lần nữa tin tưởng nhầm người, một lần nữa chịu đựng những tổn thương.
Cô....không muốn mở lòng với ai nữa!
Cô gái kia có chút giật mình không biết nói gì, nàng buông tay Jennie ra rồi lẳng lặng bước theo sau. Quả y như nàng dự đoán, ngay sau khi làm xong các thủ tục Jennie liền ngất xỉu, cơ thể gầy gò yếu ớt lại còn không được chăm sóc bao ngày nay còn gắng gượng đến giờ đã là rất giỏi.

"Yams, anh đến trước cổng sân bay tôi có một cô gái bị ngất xỉu cần được chữa trị gấp!" Cô gái phương Tây rút trong túi ra chiếc điện thoại đời mới nhất, thoạt nhìn người ta cứ nghĩ cô nàng cũng chỉ là một sinh viên bình thường nhưng nếu để ý.... Toàn bộ những phụ kiện trên người nàng đều là của các nhãn hàng lớn....
Jennie vừa tỉnh dậy liền cảm thấy đầu mình rất nặng, hẳn là bị sốt rồi nhưng mà....bệnh viện nào lại có những nội thất sang trọng thế này a?~
"Ưm...." Jennie cố ngồi dậy trên chiếc giường King size mềm mại như thể đang ở nhà hơi vậy!
Cô nhìn một vòng nhưng không nhận ra đây là đâu nhưng chắc chắn không phải bệnh viện!
Chết rồi! Đây là nước Anh cơ mà, tại sao mình lại ở trong căn nhà nào đó, hơn nữa lại không hề biết chủ căn nhà này là ai chứ?
Rồi cô nhìn thấy ở góc phải là một gái nằm ngủ trên chiếc ghế dài, nhìn kĩ lại....chính là màu tóc vàng đồng ấy!
"Ô.... cô tỉnh rồi sao?"
Cô gái kia dường như nghe được tiếng động nên liền ngồi dậy, quả thật thính giác rất nhạy bén, đang ngủ mà vẫn có thể nhận ra chuyển động xung quanh!
"Là cô đưa tôi đến đây sao? Đây là đâu?" Jennie thấy trước mắt vẫn còn mờ mờ nhưng đại khái cũng khá hơn lúc ra khỏi sân bay rất nhiều, cô muốn đứng dậy thì cô gái phương Tây kia liền đến bên cạnh đỡ một tay.
"Xin chào, tôi là LaLisa nhưng cậu có thể gọi tôi là Lisa đúng vậy, tôi đã đưa cô về đây!" Nói rồi Lisa nở một nụ cười rất ư là toả nắng với Jennie, nụ cười này chỉ khiến cô trở nên ám ảnh với những mảnh quá khứ đáng sợ.
"Thật cảm ơn! Tôi....tôi sẽ gửi tiền lại....ơ vali của tôi...." Nghe đến chuyện tiền bạc, Lisa liền tỏ vẻ không vui, tại sao thế giới này ai cũng chỉ biết tiền tiền như vậy thôi chứ?
"Vali của cô ở đằng kia nhưng mà....tiền tôi không lấy!" Jennie ngơ mặt ra không biết thế nào, sự thật là cô đang sợ hãi, đúng vậy! Cô không muốn phải nợ ai và có quan hệ với bất cứ ai nữa, có lẽ cậu sợ bản thân trở nên thân thiết với người khác để rồi một lần lại một lần....
Nhìn cô gái kia tuy có vẻ trẻ con nhưng lại không hề có ý xấu, Jennie....có chút đau lòng mà không hiểu! Tại sao rời khỏi mảnh đất ấy mà những kí ức vẫn cứ bám theo?
"Làm ơn hãy nhận lại...." Jennie không biết nên nói làm sao với Lisa, có lẽ cô ấy trong bụng cũng đang thầm chê số tiền mình đưa cô ấy quá ít. Căn nhà sang trọng này nếu thật sự là nhà của cô ấy thì chắc hẳn cũng phải là tiểu thư nhà nào rồi, những nhân vật như vậy càng không nên đụng tới....
Cái thế giới đáng sợ đó cô đã không dễ dàng trốn được, càng không muốn một lần nữa vướng vào.
"Tiền tôi không nhận! Nhưng cô có thể làm việc để bù đắp!" Nói xong Lisa cũng cười một cái, hai tay khoanh trước ngực rất ra vẻ. Người phương Tây hẳn là luôn sống thật với độ tuổi của mình chứ chẳng như cô nhỉ, tại sao cô lại cảm thấy như bản thân đang nhìn một đứa trẻ?
"Tôi nghĩ hay là vẫn nên nhận tiền thì hơn....tôi còn phải đi học!" Jennie nhẹ từ chối thêm một lần nữa, sao cô rất có linh cảm rằng cô gái này sẽ một lần nữa mang cô trở lại cái thế giới kia chứ? Giá như trên đời có một loại thuốc mà khi uống vào sẽ quên được nhưng chuyện muốn quên đi, như vậy hẳn là sẽ không còn buồn lo nữa.
"Ồ, tôi cũng đang đi học? Tôi hai mươi tư tuổi, ngành y, còn cô?" Lisa thật ra cũng chẳng hề muốn bóc lột cô nhóc yếu ớt trước mắt làm gì cả nhưng chỉ là....cô cảm thấy con người này không hề xấu tính, thậm chí còn lương thiện và nhút nhát.
Nhưng....dường như khắp cơ thể cô gái đều toát ra hơi khí của sự đau thương! Hẳn là phải có chuyện gì khó khăn mới khiến một cô nhóc nhút nhát một thân một mình đến đất nước xa xôi tận nửa vòng trái đất này!
"Tôi....là Jennie! Hai mươi mốt tuổi, ngành....thiết kế!" Không hiểu sao, Jennie rõ ràng còn chưa định hướng cho mình vậy mà khi được hỏi đến lại buộc miệng nói ra ước mơ thầm lặng bao lâu của mình!
Nghe đến ngành thiết kế,Lisa có vẻ rất ngạc nhiên không khỏi đánh giá Jennie từ đầu đến cuối một lần rồi lại một lần.
Thoạt nhìn thì JungKook cũng không có gì nổi bật làm về mặt thời trang nhưng mà....trong đôi mắt đó lại loé sáng khi nhắc đến hai chữ đó!
Tâm hồn....chị nhìn thấy ở Jennie như một con chim bồ câu trắng muốt bị nhốt trong lòng kín bao năm liền còn ngại ngần chưa dám bung mình bay lên cao!
"Được rồi nói sơ qua về công việc của cô đi, Jennie ? Khoan đã, tôi đặt cho cô một cái tên tiếng Anh nhé?" Jennie có chút cởi mở hơn, có lẽ cũng vì sự thoải mái mà Lisa đem lại cho cô! Cô gật đầu nhẹ có vẻ không quan tâm lắm nhưng thật ra trong lòng đang rất hào hứng!
Lisa suy nghĩ một chút bỗng trong đầu xuất hiện một cái tên, có lẽ thật sự phù hợp với Jennie !
"Jendeuk, cô có thích cái tên này không?" Đối với cái tên này, Lisa luôn cảm thấy rất ít ai sở hữu nó mà lại mang được cái khí chất như tên gọi. Thần tiên, mộng ảo, xinh đẹp tuyệt trần, ngọt ngọt! Đó là những gì chị cảm nhận được từ cái tên Jendeuk , cũng như Jennie, một cô gái xinh đẹp nhưng lại như hư vô khiến người ta muốn nắm bắt tìm hiểu.
"Tôi rất thích! Cảm ơn, Lisa!" Jennie mỉm cười nhẹ lại một cái, Jenduek sao? Cậu rất thích cái tên này, bắt đầu một cuộc đời mới với cái tên đó đi, Jendeuk!
"Được rồi, lúc nãy tôi có nói đến công việc thật ra chỉ là...." Theo lời Lisa thì công việc của cô chỉ đơn giản là làm bạn với Lisa ở trường, bởi vì thân phận cao quý không khỏi có nhiều kẻ tiếp cận.
Gia đình Lisa đều muốn chọn cho chị một người bạn thật sự cũng như một người luôn bên chị mỗi lúc khó khăn, Lisa nói vòng vo vì sợ Jennie không đồng ý những việc tư.
Lúc nãy chị thấy rất rõ Jennie chính là không muốn dính dáng đến chị, khác hẳn với những kẻ chỉ mong làm quen với chị bởi cái tài sản to lớn của gia đình.
Jennie nghĩ lại thấy như vậy cũng được, xem như mình làm hộ vệ cử Lisa đi, dù sao chị ấy nhìn trẻ con như vậy chắc có khi bị người ta lừa mất!
Hơn nữa theo như Lisa nói, cô có thể nhận lương bằng tiền mặt hoặc có hẳn một căn phòng ở trong nhà của Lisa.
Lúc đầu Jennie cũng định ở riêng nhưng lên mạng tìm hiểu, giá phòng cực kì đắt, nhưng là khu vực gần trường.
Chuyện học tập Lisa nói có thể nhờ ba để giúp đỡ chuyện này, Jennie sẽ được vào học chung với ngôi trường mà Lisa đang học!
Vậy ngoài học phí, Jennie không còn phải lo chuyện gì khác nữa, như vậy thật tốt!
Cố gắng lên Jennie, những ngày sau này sẽ là những ngày mày phải thay đổi!
---
Cùng lúc đó ở Hàn Quốc, trên căn phòng tầng 69 quen thuộc, có một bóng người ngồi trong bóng tối!
Ánh đèn vừa sáng lên, trên bàn chỉ toàn những chai rượu cùng thuốc lá, dưới đất lại là nhưng mảnh vỡ cùng giấy tờ bay tứ tung.
Hắn không biết yêu là gì cả!
Hắn không thể nào định nghĩa nó!
Chỉ khi cô đi, hắn đã nhận ra được!

CHAENNIE - Tiểu mỹ thụ của Park Chaeyoung Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ