Chương 32

930 61 5
                                    


Hồ Duyệt buồn cười xem bóng lưng di chuyển thoăn thoắt của nàng, bất giác phát hiện ra trò chơi mới thật thú vị, trách không được thẳng nữ lại thích mấy cái hành động kiểu này, Hồ Duyệt tin chắc rằng Bạch Trà Quân giờ có cho tiền cũng không dám không kiêng nể gì mà trêu trọc mình như trước đây nữa rồi, còn chưa kịp làm gì đã bị dọa cho chạy mất dép.

Đưa tay đem công tắc nguồn điện tắt đi, sau đó ra ngoài, Bạch Trà Quân đã chờ tại cửa ra vào chuẩn bị khóa cửa, "Vừa rồi nên đem cô khóa luôn bên trong mới phải."

Bạch Trà Quân đóng kỹ cửa lại, chuẩn bị dùng móc đem cửa cuốn kéo xuống, ai ngờ Hồ Duyệt rảnh tay duỗi ra chỉ cần nhấc chân lên một chút đã đem cửa kéo xuống dưới ngon lành.

"Nhốt ở trong rồi lấy ai cao như vậy giúp em kéo cửa?"

Người nọ lại là gần như vậy dán ở phía sau mình, cái nóng mùa hè càng làm cơ thể có chút mất bình tĩnh, Bạch Trà Quân thật muốn dùng gót giầy hung hăng giẫm chân của nàng, "Khoe khoang cô lớn lên cao to chứ gì."

Ai biết Hồ Duyệt trực tiếp ngồi xổm xuống, "Trong lòng tôi em là cao nhất."

"Đồ dẻo mỏ." trong lúc đó hai người nhất thời vặn qua vặn lại, Bạch Trà Quân dần dần có cảm giác thích ứng trở lại.

-----------------------


Lúc ở cửa hàng đóng khung tranh Hồ Duyệt cứ làm như bức họa đó là bảo bối của mình, một hai dặn dò người ta cẩn thận đừng đem tranh vẽ làm hư , Bạch Trà Quân cảm thấy buồn cười, nếu như nàng thích, về sau có thể vẽ cho nàng bao nhiêu bức khác cũng được, "Cũng không phải tác phẩm của họa sĩ thế giới, không cần trân trọng vậy đâu."

Hồ Duyệt nhìn chằm chằm vào người đang đóng khung, công nhân đều bị cô xem đến phiền, cô lúc này mới đứng lên đi ra ngoài dừng lại bên cạnh Bạch Trà Quân, "Đương nhiên là bảo bối rồi, đây chính là minh chứng có người thầm mến tôi."

"Hừ, ai mắt mù mới có thể thầm mến người như cô." Bạch Trà Quân đem ánh mắt lườm đi nơi khác.

Hồ Duyệt đặc biệt rất biết chớp thời cơ, cười lấy lòng, "Tôi cũng nào có biết là ai đâu, chà, cô cũng là người học vẽ, lại phân tích giúp tôi thử ai có tài năng đến độ có thể vẽ ra một bức tranh thần sầu như vậy được? Cô xem cánh mũi dọc dừa này, đôi mắt bồ câu này, miêu tả giống thật sự, như mĩ nhân đang ngủ vậy~"

Hiển nhiên người này đã sớm biết rõ còn cố hỏi, cố ý đùa giỡn mình, Bạch Trà Quân mặc kệ nàng.

"Bạch lão sư, hay là chỉ tôi vẽ đi từ nhỏ tôi đã không thuộc tuýp người có máu nghệ thuật, vẽ gì cũng không xong, nhưng gần đây phát hiện ra chỉ cần người mẫu xinh đẹp thì vẽ gì cũng có thể trở nên đẹp mắt. Vậy nên làm người mẫu cho tôi nha?"

Bạch Trà Quân hơi do dự nhưng cảm thấy có thể đồng ý, chỉ là làm người mẫu mà thôi, không có gì lớn, kết quả lại nghe người nọ thủ thỉ bên tai, "Học trường phái vẽ tranh khỏa thân ấy."

"Hồ Duyệt! " Bạch Trà Quân mặt đỏ lên, người này từ khi làm rõ ý đồ về sau, càng ngày càng không kiêng nể gì. "Tôi phát hiện cô thay đổi rồi."

[BHTT] [Edit] Trong Biển Người Tìm EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ