118. Nhận tội

973 28 7
                                    

Vẻ mặt Thiên Linh rõ ràng rất lo lắng. Khang phi lặng lẽ nhìn, xem ra Thiên Linh cũng không hy vọng người khác biết được chuyện này.

Khang phi đứng dậy đi tới cạnh cửa nói: “Như Quyên, mời Lý thái y đến thiên điện nghỉ ngơi, bổn cung nơi này còn có việc phải xử lý.”

Như Quyên nghĩ Khang phi còn đang ở cùng với Dương Quỳnh nên cũng không hỏi nhiều, liền đi xuống.

Khang phi trở lại ngồi xuống giường nhỏ, hỏi: “Ngươi đang sợ điều gì?”

Thiên Linh khẽ run một cái: “Nô tỳ không có.”

“Ngươi nói bậy, rõ ràng ngươi đang sợ hãi. Ngươi sợ người khác vào. Nếu không ngươi cũng sẽ không chờ đến lúc nơi này của bổn cung không có ai mới vào nhận tội. Bổn cung không hiểu, nếu ngay cả tội lớn như vậy mà ngươi cũng dám nhận thì ngươi còn sợ cái gì?” Khang phi cau mày. Thiên Linh càng thẳng thắn nhận tội, nàng càng cảm thấy chuyện này kỳ lạ.

“Nương nương, nô tỳ van cầu người đừng hỏi nữa. Cái gì nô tỳ cũng không thể nói. Người ban chết cho nô tỳ đi.” Thiên Linh vừa khóc nức nở vừa cầu xin nói.

“Trong cung tự sát là tội lớn, nhất là cung nữ. Nghe nói, cung nữ tự sát thì sau khi chết thi thể sẽ bị ném cho chó hoang, kiếp sau đầu thai cũng không thể làm người.” Khang phi trầm tĩnh nói, cũng chú ý đến biểu tình thay đổi của Thiên Linh.

Quả nhiên, Thiên Linh dường như rất sợ nghe được chuyện như vậy, cả người đều rụt lại.

“Ngươi không dám tự sát, cho nên mới cầu bổn cung ban chết. Thế nhưng, tại sao bổn cung phải thuận theo ngươi?” Vẻ mặt Khang phi mang theo ý cười. Ngón tay khẽ chạm vào bọc giấy trên bàn. Đó là bột phấn xanh mà Dương Quỳnh gói lại, “Ngươi nói đây là thuốc tuyệt tử. Nếu phi tần không thể sinh con, cảnh già sẽ thê lương đến cỡ nào ngươi không hề tưởng tượng được. Ngươi đầu độc bổn cung như vậy, bây giờ bổn cung còn chịu nói chuyện với người đã là rộng lượng rồi.”

Thiên Linh trầm lặng một lúc mới ngẩng đầu lên nói: “Nương nương đối đãi với nô tỳ luôn rất tốt. Nô tỳ lại hại nương nương, cho dù là bất dắc dĩ nhưng cũng tự thẹn với lòng. Nhưng có một số việc thật sự nô tỳ không thể nói, mong nương nương tha thứ.”

“Ngươi đã không thể nói, vậy tại sao lại đến nhận tội?” Khang phi thật sự không hiểu được hành động này của Thiên Linh. Rõ ràng mình còn chưa bắt được nhược điểm gì của nàng, tất cả cũng chỉ là suy đoán, vậy mà nàng lại chủ động đến nhận tội, còn một lòng muốn chết. Chuyện này thật sự trái với lẽ thường.

“Ngươi làm như vậy, là vì Thanh Diệp?”

Thiên Linh mở to mắt, không dám tin nhìn Khang phi.

“Xem ra bổn cung đoán đúng rồi.” Đáy lòng Khang phi thở dài một tiếng, “Chẳng lẽ chủ tử của ngươi sẽ gây bất lợi cho Thanh Diệp?”

Thiên Linh che giấu sự giật mình, cúi đầu nói: “Nương nương quả thật lợi hại. Các nàng biết đối phó với nương nương không dễ, cho nên mới quyết định trước tiên loại trừ người bên cạnh nương nương, mà đứng mũi chịu sào chính là Thanh Diệp. Nương nương, nô tỳ nghiệp chướng nặng nề, chết không có gì đáng tiếc, chỉ hy vọng nương nương có thể bảo vệ Thanh Diệp bình an.” Nhân sinh tất nhiên có si tình, hận này không liên quan đến phong và nguyệt*.

Mạc Đạo Vô TâmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ