14

301 35 0
                                    

Nói thế nào đi nữa, Taehyung vẫn cứ là Taehyung. 

Em ấy có thể buồn bã, em ấy có thể suy sụp, nhưng em ấy cũng có thể đứng dậy dưới sự hỗ trợ tinh thần của mọi người và hơn hết là chính bản thân em ấy. 

Taehyungie vẫn cứ là người em đáng tự hào của chúng tôi, là đứa trẻ ngoan yêu thích nhất là được các anh khen ngợi và công nhận. Chỉ là trải qua nỗi buồn và mất mát đột ngột lần này, Taehyungie cứ khiến tôi cảm thấy là lạ. Hoặc cứ cho là do tôi quá nhạy cảm, nói chung là tôi luôn cảm thấy em ấy có gì đó thay đổi. 

Có cảm giác trưởng thành hơn trước. 

Dù sao thì cũng đã có nhiều chuyện xảy ra, có nhiều thứ thay đổi mà đúng không? Từ chuyện của Jungkook và Jimin đến việc nhà em ấy, những điều này, những người này đều là đối tượng mà em ấy gắn bó và quan tâm hơn cả. 

Có lẽ tôi nên mừng, vì dù sao ai cũng sẽ phải trưởng thành. 

Nhưng một phần trong tôi cũng cảm thấy mất mát. 

Taehyungie hiện tại vẫn thân thiết với Jungkook và Jimin, nhưng em ấy chẳng còn dành đến 80% thời gian một ngày để ở bên cả 2 đứa nhóc ấy nữa. Hẳn là Taehyungie muốn dành cho chúng không gian riêng và không muốn gây bất kỳ ảnh hưởng nào đến những người mà mình quan tâm nhất. 

Taehyungie hiện tại chăm chỉ gọi về nhà hơn nhiều. Dù thời lượng cho mỗi cuộc gọi thường không dài lắm, em ấy vẫn cố gắng dành ra chút thời gian buổi tối để hỏi thăm tình hình ở nhà và kể lại những điều nhỏ nhặt mình đã trải qua trong ngày. 

Taehyungie hiện tại dành nhiều thời gian trong phòng tập vũ đạo hơn cả Jungkook và Jimin. Thậm chí có thể nói là không hề thua kém tôi. Từ sau khi nhóm dành được Daesang đầu tiên thì điều này càng được thể hiện rõ hơn nữa. 

Cũng vì thế, việc tránh em ấy ở phòng tập của tôi cũng ngày càng trở nên khó khăn. Dù sao tôi cũng không thể ngày ngày về sớm, phản bội lại nguyên tắc của chính mình được. 

Cũng vì thế, bây giờ tôi chỉ đành đứng tại đây, bên cạnh Taehyung, bên cạnh sông Hàn những ngày đầu xuân vừa mới tan băng, thảo luận với em ấy về vũ đạo và về những bài hát trong album sắp tới. 

You never walk alone. 

“Em xin lỗi vì đã kéo anh ra ngoài bây giờ, nhưng mà thỉnh thoảng đổi gió một chút cũng tốt, anh thấy sao?” Taehyung vừa chống tay ngồi xuống nền cỏ, vừa ngửa đầu nhìn tôi, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh đã được trải sẵn một tấm thảm vuông mềm. 

Tôi liền không do dự ngồi xuống. 

“Có hơi lạnh thật nhưng mà cũng ổn thôi. Dù sao nếu hôm nay chúng ta không ra ngoài, chắc anh Seokjin cũng sẽ kéo bằng được anh với em ra khỏi cửa.” 

Taehyung bật cười. 

Dạo gần đây, anh Seokjin phát hiện Taehyung “làm tổ” tại phòng vũ đạo với tôi đã không ngừng cằn nhằn. Anh ấy bảo ngay cả Yoongi thường xuyên trú ở studio còn biết đường ngủ bù cho đủ giấc, thế mà chúng tôi cứ như thể hai cái máy sống, cả ngày chỉ có nhảy nhảy nhảy. 

[Real-life][HopeV] Dành cho emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ