CHAP 13: LỜI HỨA THỨ BA

114 10 0
                                    

[Longfic|KarRoy] Chuyện Tình Bác Sỹ

Một tuần nữa lại trôi qua, Vương Nguyên chán chường nhìn chằm chằm cuốn lịch. Ba tuần chậm chạp trôi qua thực sự làm cậu buồn đến chết mất. Vì Vương Tuấn Khảicứ ở lì bên Mĩ, gọi thì có gọi đấy, giọng có nghe, mặt có thấy, chỉ có điều là người mất tiêu, thật làm Nguyên Thỏđây buồn chán không tài nào tả được. Nếu như mọi hôm buồn chán thì cậu đã có thể gọi cho anh rồi, chỉ là hôm qua anh nói hôm nay anh có việc bận nên sẽ không nghe điện thoại được, vì vậy nếu có gọi thì để anh gọi cho cậu.

Nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy, chắc hẳn bận lắm. Chỉ là cậu nhớ anh thật nên ban nãy có gọi, kết quả lại là không liên lạc được. Ừ thì người kiabận mà.

Cậu tặc lưỡi, khuôn mặt nhăn nhó lại đến khó coi vì Vương Tuấn Khải. Anh từng bảo nếu cậu nhớ thật nhiều thì cứ nói rồi anh sẽ trở về mà bây giờ lại chả thấy tăm hơi đâu. Thật ra thì cậu chưa nói nhớ nhưng mà ngày nào cũng gọi thì anh cũng phải tự hiểu đi chứ, chẳng lẽ cứ phải nói huỵch tẹt ra mới chịu hiểu à?

Vương Nguyênngồi đờ đẫn 1lúc thì cửa phòng bật mở, Tùy Ngọccùng với bịch bánh snack bước vào ngồi phịch xuống trước mặt cậu.

– Làm gì mà mặt khó coi thế phó giáo sư?

Cậu thích thú ra mặt. Đây nhé, trong thời gian anh qua bên đấy hú hí thì cậu đã lên cả chức phó giáo sư rồi. Cậu khoái chí bật cười thành tiếng, vỗ vai y 1cái.

– Đừng có nói thế, tôi thích lắm đấy!

Tùy Ngọc chỉ khinh bỉ cười từ thiện cho 1cái, y bĩu môi.
– Thấy ớn!

– Này! Ghét đấy! -Lập tức cậu xụ mặt chau mày liếc y 1cái. Bàn tay bóc bánh lia lịa, chưa hết miếng này đã bỏ thêm miếng kia vào miệng nhai nhòm nhoàm. Tùy Ngọc tiếp tục bĩu môi, đẩy hết bịch bánh vào tay cậu, y xuỳ 1tiếng.

– Thích thì ăn hết đi này! Khổ quá cơ, chẳng hiểu sao giáo sư Vương thích cậu được nữa, thật chả có điểm nào tốt đẹp toàn vẹn cả.

Vương Nguyên trề môi, dửng dưng lắc lắc đầu.

– Ơ mà thích là được rồi, cần phải tốt mới thích được à?

– Xuỳ. Tôi thấy anh ta chính là điển trai nhưng mắt có vấn đề mới đi thích cậu ý!

Cậu chỉ lắc lắc đầu tỏ vẻ không quan tâm, miệng liên tục nhai bánh, lại còn nhai rõ to để trêu chọc y nữa. Kết quả là làm cho Tùy Ngọc giận tỏ ý muốn bỏ về phòng, đến lúc này cậu mới cười xoà kéo y lại.

– Thôi, đùa tí! Đừng có giận nhé.

Y chỉ gật đầu cười. Vừa mở miệng định nói với cậu vài câu thì có tiếng điện thoại reo lên. Vương Nguyên giật bắn người đẩy bịch bánh vào tay y, 2 chân gấp rút chạy đi rửa tay rửa miệng dù chưa xem đó là cuộc gọi từ ai. Vì cậu biết chắc giờ này thì còn ai ngoài Vương Tuấn Khải nữa.

Vương Nguyênrời khỏi phòng, bây giờ chỉ còn lại Tùy Ngọccùng tiếng chuông điện thoại réo rắc. Y không muốn xem nhưng cuối cùng vẫn phải liếc mắt nhìn qua thử xem đó là ai gọi mà lại khiến Nguyên Thỏ gấp gáp đến vậy.

[ Longfic] [ KarRoy] Chuyện Tình Bác SỹNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ