Chương 5: Trần Vô Phong

1.3K 134 15
                                    

Mấy ngày sau đó, Liên Hoa Ổ vẫn như bình thường, ngoại trừ việc mấy môn sinh lén đi chơi bỏ bê huấn luyện đều đều khi nghe tin hắn tạm thời bế quan không thể đến thao trường.

Còn bên Ngụy Vô Tiện thì hắn đang phải đối mặt với Giang Khương Sư Thúc. Từ cái hôm mà hắn xách giò lên cổ mà chạy thì Giang Khương đã quản hắn vô cùng nghiêm ngặt. Chưa kể đến cái tên sư ca miệng đang không ngừng hoạt động bên tai của hắn, Ngụy Vô Tiện bất lực nhìn Giang Khương nói.

"Sư Thúc, ta thực sự đã hồi phục rồi mà."

"Ngươi đừng có mà cậy mạnh, phải nằm nghỉ ngơi. Hết hôm nay vi sư thả ngươi đi rồi, khẩn trương như thế làm gì?"

Giang Mộ bên kia một tay phối hợp ấn hắn về giường nói.

"Sư phụ nói đúng, đệ nên tiếp tục nghỉ ngơi không được cậy mạnh."

Ngụy Vô Tiện hoàn toàn bất lực đành ngoan ngoãn ngồi đó, Giang Khương gật đầu hài lòng, đưa chén thuốc đến trước mặt hắn nói.

"Nào uống thuốc."

Thấy chén thuốc Ngụy Vô Tiện mím môi có chút chần chừ. Ngụy Vô Tiện hắn trời đất đều không sợ nhưng riêng chó và thuốc thì lại khác a!!

Mỗi lần nhìn thấy thuốc hay chó là hắn chỉ hận không thể tránh xa chúng 1 vạn 8 ngàn dặm chứ đừng nói đến việc chạm vào. Hắn phải đấu tranh tư tưởng vất vả một hồi sau đó mới miễn cưỡng nhận chén thuốc từ tay Giang Khương. Nhận thì nhận chứ hắn nào dám uống!!

Bên kia Giang Mộ quá hiểu Ngụy Vô Tiện. Sư đệ hắn sợ đắng cực kỳ, đến nỗi có thể mặc kệ bệnh tật mà dứt khoác đổ chén thuốc của mình đi. Trước đây không lâu, Ngụy Vô Tiện bị nhiễm phong hàn, sốt mê mang nguyên đêm sư phụ đưa thuốc nhưng Ngụy Vô Tiện chỉ nhận rồi đợi sư phụ quay lưng liền đổ đi. Vì biết rõ cho nên hắn không một lời báo trước cho hết thuốc vào miệng Ngụy Vô Tiện.

Vị đắng bất ngờ tràn ngập khoang miệng khiến Ngụy Vô Tiện cau mày cơ hồ muốn phun ra nhưng lại bị vị sư thúc kiêm sư phụ nào đó che miệng lại cùng với nụ cười nhu hoà trên môi, hắn chỉ đành ép mình nuốt vị thuốc đắng ngắt xuống. Hắn nhắm chặt mắt cau mày nói.

"Đắng!!"

Giang Mộ vươn tay lục trong ngực ra một viên kẹo, nhanh tay nhét vào trong miệng của Ngụy Vô Tiện, vị đắng của thuốc trong phút chốc đã bị vị ngọt của viên kẹo lấn át đi, mi tâm của Ngụy Vô Tiện khẽ giãn ra, nhắm mắt hưởng thụ vị ngọt trong miệng, Giang Mộ phì cười nhìn sư đệ của mình nói.

"Còn đắng không?"

Ngụy Vô Tiện chớp mắt nhìn Giang Mộ lắc đầu, Giang Mộ đưa tay lên xoa đầu hắn nói.

"Uống thuốc xong rồi thì nghỉ ngơi, hết hôm nay thì đệ có thể ra ngoài bay nhảy tùy thích."

Hắn gật đầu ngoan ngoãn nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi. Đợi đến khi hắn hoàn toàn ngủ say thì Giang Khương cùng Giang Mộ mới đi ra ngoài.

[All x Tiện] Tâm Ta Duyệt Người Vạn Kiếp Bất Đổi.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ