Chap 12

470 38 10
                                    

"Nhất Bảo? Nhất Bảo?" Tiêu Chiến liên tiếp gọi mấy tiếng.

Vương Nhất Bảo giật mình, ngơ ra nhìn Tiêu Chiến.

"Em sao vậy? Người không khỏe sao?" Mấy ngày hôm nay trong lúc học Vương Nhất Bảo đều mất tập trung, hoàn toàn không để tâm vào bài học. Tiêu Chiến có chút lo lắng, không biết cậu có ổn không.

Vương Nhất Bác hôm nay có sinh hoạt câu lạc bộ ở trường, giờ này còn chưa về. Vương Nhất Bảo thì cứ như người trên mây. Tiêu Chiến cũng hoang mang luôn.

Vương Nhất Bảo thực sự bị đề nghị của Tiêu Tán khiến cho mấy ngày ăn không ngon ngủ không yên. Những cánh hoa cứ không ngừng dày vò cậu. Nhưng cảm giác đau đớn ấy lại chẳng bằng những nhộn nhạo trong lòng cậu.

"Em không sao. Chúng ta tiếp tục." Vương Nhất Bảo nắm chặt cây bút trong tay, cố ép mình tập trung vào bài học.

Đợi khi hết giờ Tiêu Chiến mới nói. "Anh có luận văn phải hoàn thành gấp. Từ mai đến cuối tuần anh sẽ không đến được. Em có gì thắc mắc về bài học thì gửi mail cho anh. Được chứ?"

"Vâng." Vương Nhất Bảo ngoan ngoãn gật đầu.

Tiễn Tiêu Chiến về. Vương Nhất Bảo lại tự nhốt mình trên phòng. Cơm tối cũng chẳng muốn ăn.

Chuyện Tiêu Chiến mấy ngày tới sẽ không đến Vương Nhất Bác đương nhiên biết. Nhưng mà cậu biết phải tìm anh ở đâu.

Tiêu Chiến mấy ngày liền nếu không đến trường thì chính là sẽ tới văn phòng. Vừa làm việc vừa hoàn thành luận văn.

Vu Bân đến giúp được khá nhiều. Chỉ là Uông Trác Thành vẫn làm mặt lạnh không thèm nói chuyện.

Hôm nay Tiêu Chiến vừa tới văn phòng đã thấy Vương Nhất Bác ngồi đợi ngoài cửa.

"A Bác? Sao em lại tới đây?" Bên ngoài nóng như vậy mà đồ ngốc này cũng không biết đường vào trong đợi?

"Tới nhìn anh." Vương Nhất Bác bước tới ôm lấy Tiêu Chiến. Dụi mũi vào cổ anh ngửi ngửi. Hương cỏ nhàn nhạt trên người Tiêu Chiến, ngửi rất dễ chịu.

"Này... Đang ngoài đường..." Tiêu Chiến vội nhìn xung quanh. Nhưng cũng không nỡ đẩy Vương Nhất Bác ra.

"Một chút thôi." Vương Nhất Bác ỉu xìu nói.

Ôm một lúc, cuối cùng Tiêu Chiến cũng lôi lôi kéo kéo Vương Nhất Bác vào trong được. May là không có ai thấy chuyện lúc nãy.

"Anh Chiến, Nhất Bác, tới ăn xiên nướng này." Uông Trác Thành hai tay hai nắm xiên nướng ú ụ. Ăn đến mức môi bóng nhẫy luôn rồi.

Tiêu Chiến ngửi được mùi thơm, vui mừng tiến tới. "Đâu ra vậy? Hôm nay có ai trúng số hả?" Một bàn đồ ăn, thực sự là nhìn thôi đã thèm.

"Cái này Vu Bân mua tới." Uông Trác Thành nuốt xuống một ngụm, lại thêm một ngụm.

"Ồ ồ ồ..." Tiêu Chiến cười cười đưa mắt nhìn Vu Bân đang chăm chỉ đưa đồ ăn cho Uông Trác Thành. Hóa ra là hòa nhau rồi đấy à?

Tiêu Chiến tiến tới, kéo ghế cho mình với Vương Nhất Bác. Có lộc ăn thì cứ ăn thôi, quản nhiều làm gì.

Vương Nhất Bác vừa nhấc một xiên nướng lên đã bị Tiêu Chiến cản lại. "Cái này có hạt tiêu. Cổ họng em không tốt đừng có ăn." Sau đó chọn lấy mấy xiên khác đưa cho cậu. "Cái này nè. Em ăn đi."

"Bác Chiến" Hanahaki Một nửa hạnh phúc (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ