Chap 4

440 46 6
                                    

Tiêu Tán một thân trang phục thể thao khỏe khoắn kéo theo vali bước ra. Chiều cao đáng ngưỡng mộ cùng vẻ mặt điển trai hấp dẫn tất cả ánh mắt xung quanh.

So với nét đẹp mềm mại dịu dàng của Tiêu Chiến. Tiêu Tán lại nhiều hơn phần lạnh lùng, cương nghị. Hai khuôn mặt bảy phần tương tự, phủ lên khí chất hoàn toàn khác nhau.

Nếu so sánh. Tiêu Tán mang theo ánh sáng của mặt trời, có chút chói mắt. Tiêu Chiến lại như ánh sáng của mặt trăng, mang nhiều ôn hòa.

"Anh hai." Tiêu Chiến bên này vui mừng đưa tay vẫy vẫy.

Khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Tán đột nhiên trở lên dịu dàng. Bước chân kéo dài, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách của bọn họ.

Tiêu Tán buông vali, ôm chầm lấy Tiêu Chiến. "Chiến Chiến, anh về rồi."

"Chào mừng anh hai trở về." Tiêu Chiến siết chặt tay, trong lồng ngực của Tiêu Tán khẽ cọ. Trước mặt anh trai, anh vẫn chỉ như một đứa nhỏ.

Tiêu Tán nhất định ngồi ghế lái mặc dù Tiêu Chiến muốn anh cứ nghỉ ngơi. Đường bay dài như vậy, là sợ anh mệt mỏi.

Tiêu Tán chăm chú lái xe. Tiêu Chiến ngồi bên cạnh chăm chú ngắm anh. Thật lâu rồi mới lại được nhìn anh trai mình gần như thế.

"Anh cận sao?" Tiêu Chiến để ý thấy chiếc kính gọng vàng trên mặt anh. Lần đầu tiên thấy anh đeo kính, có chút lạ lẫm.

"Em không cảm thấy anh rất hợp với kính gọng vàng sao?" Tiêu Tán hơi kéo khóe môi, nghiêng đầu liếc em trai.

Tiêu Chiến lập tức phì cười. "Hóa ra làm màu hả? Em còn tưởng anh cận thiệt."

"Có thấy trên người anh phong thái của một bác sĩ tương lai đầy triển vọng không?"

"Soái." Tiêu Chiến không tiếc giơ ngón cái tặng anh. Anh trai mình đương nhiên là tài giỏi. Không những tài giỏi lại còn đẹp trai. "Sẽ là một nam nhân tai họa ở bệnh viện." Từ bé đến lớn Tiêu Tán ra ngoài đều là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.

Tiêu Tán cũng bị Tiêu Chiến chọc cho cười, cười đến mức khóe mắt cũng chảy ra nước mắt.

Về đến cửa nhà, hương thơm thức ăn cùng tiếng cười đùa vui vẻ trong phòng. Mở cửa ra một cái, pháo giấy bùm bùm bắn ra. "Hoan nghênh trở về~"

Tuyên Lộ một mình chuẩn bị một bàn tiệc lớn toàn món Trùng Khánh. Toàn một màu đỏ may mắn.

Lâu lắm mới ăn được những món ăn chuẩn vị quê nhà, Tiêu Tán hơi hơi xúc động.

"Khi nào em bắt đầu công việc?" Theo vai vế thì Tuyên Lộ vẫn là chị. Chỉ là tuổi thực lại nhỏ hơn Tiêu Tán 2 tuổi.

Gắp thêm một gắp miến cay vào bát, sau đó mới từ tốn trả lời. "Ngày mai sẽ báo danh. Sau đó có 3 ngày chuẩn bị." Lần này Tiêu Tán tới làm cho một bệnh viện tư có tiếng trong thành phố. Anh theo khoa cấp cứu.

"Vậy mai em cứ lo việc của mình. Chị và A Chiến sẽ đi chợ nấu cơm. A Thành đi đón cô Tiêu chú Tiêu được chứ?" Tuyên Lộ một lời phân chia công việc rõ ràng.

"Được." Cả ba đồng loạt gật đầu.

"Còn anh?" Tào Dục Thần giơ tay ý kiến, khuôn mặt ủy khuất.

"Bác Chiến" Hanahaki Một nửa hạnh phúc (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ