Vương Nhất Bác chạy vào nhà, nhưng lại không vội chạy lên lầu. Mà lại tạt ngang qua bếp kiếm đồ ăn thức uống. Bê theo một ôm nào là snack khoai tây các loại, nào là trà xanh đủ kiểu từng bước hướng về phòng.
Không phải trong phim đều nói con đường ngắn nhất đi vào trái tim ai đó là thông qua dạ dày sao? Mặc dù Vương Nhất Bác thấy mấy đồ ăn này cũng chẳng bổ béo gì cho cam, nhưng rất nhiều người thích đấy. Tiêu Chiến, chắc là cũng thích chứ?
Hai tay bận ôm đồ, Vương Nhất Bác đành lấy chân đá cửa. Thô bạo nghe rầm một cái. Nếu chất lượng cánh cửa không tốt, hoặc giả dụ Vương Nhất Bác lớn hơn vài tuổi, có lẽ mẹ Vương lại tốn tiền thay cửa nữa rồi.
Rất nhanh Vương Nhất Bảo đã chạy ra mở cửa. Ngạc nhiên mở to mắt nhìn Vương Nhất Bác có chút không tin được.
Bỏ qua ánh mắt nghi ngờ của em trai, Vương Nhất Bác thẳng tiến tới chỗ Tiêu Chiến, thả tay, thả hết đồ ăn thức uống trên tay xuống mặt bàn trước mặt Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhìn nhìn, cũng không biết tình huống này là như thế nào. Vừa nãy không phải còn rất không thích anh sao? Còn cái ánh mắt nghiêm túc chân thành bây giờ là như nào? "Cho anh?"
Vương Nhất Bác không nói gì, mặt than gật gật. Sau đó tự nhiên kéo ghế bên cạnh Tiêu Chiến mà ngồi xuống. Ngoan ngoãn lấy tập sách của mình ra.
Quay qua nhìn Vương Nhất Bảo còn đang ngơ ngác ở cửa. Tiêu Chiến trong lòng không biết hỏi ai. Đành phải bỏ qua. "Nhất Bảo, mau qua đây." Chuyện khó thì bỏ qua, dạy học trước đã.
Đề mục gia sư cũng đã bàn trước, là muốn Tiêu Chiến đến dạy thêm cho cặp song sinh Nhất Bác - Nhất Bảo một số môn. Không phải tất cả. Đều là những môn Tiêu Chiến có kết quả cao, nên trong quá trình giảng dạy không gặp khó khăn gì.
Chỉ là đôi lúc sẽ có một vài câu hỏi Tiêu Chiến thật sự không biết trả lời như thế nào. Người đưa ra câu hỏi đều là Vương Nhất Bác.
"Sao nhìn anh như học sinh cấp 3 thế?"
"..." Trẻ cũng là lỗi tại anh à?
"Anh không làm giả giấy khai sinh chứ?"
"..." Mẹ anh cũng có phải đẻ chui đâu. Sinh anh ra ở bệnh viện lớn đấy.
"Anh có phẫu thuật qua chưa?"
"..." Nhìn anh chỗ nào giống phẫu thuật chứ?
"Anh chắc chắn chưa có người yêu nhỉ?"
"..." Chắc chắn là cái quái gì? Là anh đây chưa gặp được người phù hợp thôi.
"Anh ra ngoài không bị người ta lừa chứ?"
"..." Anh không phải đồ ngốc nhé.
Tiêu Chiến nén giận trong lòng, một câu cũng không thèm trả lời. Vì nếu nổi cáu với Vương Nhất Bác, có khác nào anh bằng cậu. Anh mới không thèm so đo với trẻ con. Cứ nhẫn nhịn dạy cho hết giờ đi.
Ngày đầu làm gia sư của Tiêu Chiến như vậy đấy. Đến lúc lết xác về đến nhà, thả người xuống giường mới cảm thấy bản thân còn sống.
BẠN ĐANG ĐỌC
"Bác Chiến" Hanahaki Một nửa hạnh phúc (Hoàn)
FanfictionMuốn trao cho anh ngàn bông cúc dại. Dùng tình cảm này âm thầm bảo vệ anh. Fic thuộc sở hữu cá nhân. Vui lòng không mang khỏi chốn này.