Chap 13 (Hoàn)

815 48 5
                                    

Rất nhanh kì nghỉ hè đã đến rồi. Kết quả học tập của cả Vương Nhất Bác lẫn Vương Nhất Bảo đều rất tốt. Cũng kết thúc công việc làm gia sư đầy drama của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác đã có kế hoạch cùng Tiêu Chiến đi du lịch. Cũng đã nói trước với mẹ Vương rồi. Không những thế. Vương Nhất Bác còn tự mình chạy tới nhà họ Tiêu xin phép mẹ Tiêu để Tiêu Chiến đi cùng mình nữa.

Còn Vương Nhất Bảo. Những kì nghỉ trước đều là cùng Vương Nhất Bác về quê nội ở Lạc Dương thăm ông bà. Chỉ là kì nghỉ này có quá nhiều thứ đổi khác.

Sau khi trải qua rất nhiều chuyện, Vương Nhất Bảo cũng đã đưa ra được sự lựa chọn cho tương lai của mình. Cậu quyết định theo Tiêu Tán học y.

Đương nhiên là cao trung cậu còn chưa học xong. Nhưng đó cũng không phải là rào cản gì quá lớn. Đều đặn mỗi ngày Vương Nhất Bảo mang sách vở tới phòng làm việc của Tiêu Tán để học. Đổi một thầy Tiêu lấy một bác sĩ Tiêu.

"Chiến Chiến~" Vương Nhất Bác ngồi trên vali đã chuẩn bị sẵn đợi ngoài cổng nhà họ Tiêu.

Mấy ngày liền Tiêu Chiến bận thi. Vương Nhất Bác không có làm phiền anh. Chỉ dám nhắn tin dặn dò anh ăn uống đúng giờ, nghỉ ngơi đầy đủ. Giờ nhìn thấy, cảm giác như đã rất lâu không gặp nhau rồi.

Tóc Vương Nhất Bác, đổi từ một mái tóc xanh hơi dài thành một mái tóc đen ngắn gọn gàng. Khuyên tai cũng đều bỏ hết. Quần áo mặc trên người cũng không còn giống như trước.

"Ồ. Có đúng là A Bác không ta?" Tiêu Chiến cười đùa xoa xoa mái tóc mới của Vương Nhất Bác.

"Đều là của anh." Vương Nhất Bác bắt lấy bàn tay nghịch ngợm của Tiêu Chiến, đặt lên môi khẽ hôn.

Tiêu Chiến lập tức xấu hổ đỏ mặt, vội vàng rụt tay lại. "Sến." Miệng thì mắng, lòng thì ngọt.

Vương Nhất Bác hai tay hai vali, xe đến cùng đi. Vốn là định đặt vé máy bay cho nhanh. Nhưng không biết Vương Nhất Bác làm sao lại nhất định đòi đi tàu hỏa.

Vốn tưởng tàu hỏa sẽ vắng người. Nhưng không, khoang nào khoang nấy đều không thừa mấy ghế.

Đối diện ghế ngồi của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác là một cặp mẹ con. Bọn họ là tranh thủ nghỉ hè về quê thăm người nhà.

Cô bé con mới học tiểu học, cả người đều tràn đầy năng lượng. Suốt quãng đường đi đều bám lấy Tiêu Chiến hỏi đông hỏi tây đủ thứ chuyện. Mẹ cô bé hơi ngại ngùng liên tục nói xin lỗi Tiêu Chiến.

Chơi đến mệt rồi lại ở trong lòng Tiêu Chiến mà ngủ thiếp đi. Lúc này mẹ cô bé mới có thể ẵm cô bé về chỗ mình.

Ngồi tàu cũng không vui vẻ gì mấy, ghế cứng, thời gian di chuyển cũng lâu. Tiêu Chiến cuối cùng không chịu được dựa vào ghế ngủ mất.

Lúc Vương Nhất Bác quay ra đã thấy anh ngủ rất say rồi. Nhanh nhẹn lôi từ trong túi ra một cái gối nhỏ kê vào sau đầu Tiêu Chiến. Bản thân cũng dựa vào vai anh mà chợp mắt.

Hạ Môn đúng là địa điểm du lịch được nhiều người lựa chọn vào đợt nghỉ hè này. Bước chân xuống đến nơi, quả nhiên nhìn thấy toàn người là người.

"Bác Chiến" Hanahaki Một nửa hạnh phúc (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ