Phía Tây Nam thành phố X, từng đóa hải đường theo gió xuân tháng ba lay động. Trên đường những tàn hoa ngọc lan cùng hoa đào rơi khắp nơi. Trên máy bay, Kỷ Dao Quang dựa vào Thường Du ngủ, khi sắp đến sân bay, cô vẫn còn đắm chìm vào giấc mộng kỳ lạ, hồi lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Hiện thực cùng mộng cảnh khó mà phân biệt, tảng đá trong lòng cô càng nặng thêm, nghiêng đầu nhìn sườn mặt ôn nhu của Thường Du, nghĩ đến tất cả của hiện tại đều là giấc mộng, tim cô như ngàn kim đâm vào, bén nhọn đau đớn. Chuyến du lịch tốt đẹp này không thể hủy đi những băn khoăn đó, cô càng cưỡng ép bản thân không nghĩ đến, lại càng như lạc vào màn sương dày đặc.
Nguyệt Thần Điện nằm vùng ngoại ô Vọng Nguyệt Sơn ngoài thành phố, sau khi các nàng đáp xuống lập tức đi đến khách sạn đặt hành lý. Dọc đường đi Kỷ Dao Quang đều không lên tiếng, mày luôn nhăn lại như bị gió thổi biển động: "Em lại mơ thấy ác mộng?" Ngón tay Thường Du nhẹ xoa mày đang nhăn của Kỷ Dao Quang như muốn vuốt đi nếp uốn kia, nàng thở dài, trên mặt đầy sự đau lòng cùng cảm giác bất lực. Nàng cũng không phải thánh nhân, rất nhiều chuyện đều thủ đủ vô thố* mà chuyện này là đứng đầu. Kỷ Dao Quang đã nói với nàng về cảnh trong mơ, nàng đã tìm cách an ủi, cũng tìm mọi cách để làm nỗi lòng của Kỷ Dao Quang bình ổn, cho dù trong mắt người ngoài có vẻ quái lực loạn thần**.
*thủ đủ vô thố: miêu tả cảm giác bất lực, sự hoảng sợ hoặc không thể đối phó với mọi chuyện.
**quái lực loạn thần: miêu tả những chuyện kỳ quái về ma thần.
"Hiện tại tất cả quá tốt đẹp thật giống ảo mộng." Kỷ Dao Quang ôm lấy eo Thường Du, nằm trong lòng nàng nỉ non. Này không phải lần đầu tiên cô nói lời này với Thường Du, cái gọi là trọng sinh đã làm cô không phân biệt rõ, chỉ có thể nhiều lần xem nó như giấc mộng, một giấc mộng đẹp mà cô không muốn tỉnh lại.
Đầu ngón tay luồn vào tóc, dọc theo cột sống chậm rãi đi xuống. Hơi gõ như đang đàn khúc mỹ diệu. Thường Du thầm thì bên tai Kỷ Dao Quang: "Nếu thật sự là mộng, vậy hãy tìm cách để chúng ta mãi luôn trong giấc mộng này, không cần tỉnh lại." Nhưng tất cả của hiện tại sao có thể là một giấc mộng? Có yêu hận, có đau đớn, có các nhân tố khác đan chéo vào. "Dù là mơ hay thực, chị đều sẽ bên cạnh em."
"Chị gạt người." Kỷ Dao Quang đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thường Du, đôi mắt ngập nước, trong giọng tràn ngập ủy khuất cùng lên án: "Sở dĩ là ác mộng vì chị rời đi, chị đi ba năm lại không biết sẽ tiếp tục đi bao lâu...."
"Chị....." Thường Du cứng họng, nàng không thể đi vào giấc mộng của Kỷ Dao Quang, càng không thể khống chế hướng đi trong mơ của mình, nhìn đôi mắt ngập nước, nàng có chút hận mình, lại có chút sốt ruột, giơ tay thề nói: "Thường Du chị thề, sẽ không rời khỏi Kỷ Dao Quang, nếu vi phạm lời thề chết không tử tế!"
"Chị đừng nói như vậy!" Kỷ Dao Quang cả kinh, vội bắt lấy tay nàng, gấp gáp nói: "Sao chị lại thề độc như vậy? Em lại không bảo chị thề độc."
"Này không phải thề độc." Nhìn Kỷ Dao Quang gấp gáp, Thường Du ôn nhu, từ tốn đáp: "Chị sẽ không rời khỏi em, giả thiết như vậy căn bản không tồn tại, làm sao có thể xem là thề độc? Em mơ thấy chị rời khỏi em, nói trắng ra cảm giác kinh hoàng này là bất an mà chị mang đến cho em, là chị không tốt, chị không phải người yêu đủ tư cách, không phải một bạn đời hoàn mỹ, xin lỗi em, chị...."
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT-EDIT] [Hoàn] Nàng Muốn Ly Hôn Tôi - Phong Nhận Tác Thư
General FictionTác phẩm: Nàng Muốn Ly Hôn Tôi Tác giả: Phong Nhận Tác Thư Số Chương: 74 Chương + 4 PN Thể loại: Hiện đại, HE, Trọng sinh, Gương vỡ lại lành, Giới giải trí, Nhẹ nhàng, Đô thị tình duyên, 1x1 Nhân vật chính: Kỷ Dao Quang x Thường Du