Chương 74: Chính Văn Hoàn

9.5K 386 36
                                    

Khi Thường Du tỉnh lại, phát hiện mình ngủ trên giường, mà không thấy bóng dáng của Kỷ Dao Quang, lòng bỗng hoảng loạn. Em đi đâu rồi? Khi nào thì em tỉnh lại? Nàng vội xốc chăn , đang muốn đi tìm, tiếng cửa vang lên, một gương mặt tràn đầy ý cười xuất hiện. Tất cả lo âu và lo lắng bỗng yên ổn, Thường Du xoa đầu hơi đau, ngồi trên giường nhìn Kỷ Dao Quang cười, nàng cười nhưng nước mắt rơi xuống. Mấy ngày qua với nàng sống một ngày tựa như một năm, ai biết dày vò sâu trong lòng nàng?

Hai bên im lặng hồi lâu, Thường Du xoa mắt, nghẹn ngào nói: "Chị đi gọi bác sĩ."

"Em không sao." Kỷ Dao Quang đi đến cạnh Thường Du, nhìn cánh tay của nàng. Trước khi hôn mê, cô thấy rõ máu chảy rất nhiều. Kéo tay áo rộng lên, vải băng trắng quấn quanh cánh tay, cô hít sâu một hơi. Tay nhẹ vuốt miệng vết thương, trong mắt đầy nước, trầm giọng hỏi: "Đau không?" Cô chìm vào mộng cảnh rất lâu, cởi ra khúc mắc trong lòng, nhưng còn Thường Du, một mình chờ đợi cũng tiều tụy.

"Không đau." Thường Du nắm lấy tay Kỷ Dao Quang, tay khác xoa mặt cô, lòng bàn tay mềm mại nhẹ cọ khóe mắt cô, sau một lát nói: "Nhưng mà lòng chị đau, Kỷ Dao Quang." Nàng sợ hãi người này trong lúc ngủ đột nhiên không tỉnh lại, chỉ còn lại mình nàng trên thế giới này? Tất cả những chuyện trong quá khứ lần lượt kéo về, nàng nhớ rõ tai nạn xe cộ đã mang ba mẹ mình đi, nhớ rõ cũng trong bệnh viện lạnh lẽo này, nàng đã tiễn biệt gia gia già nua hai mắt dần nhắm lại trên giường bệnh. Nàng chán ghét nơi này, nó không mang đến hạnh phúc chỉ mang lại sự ly biệt vĩnh cửu. Những giọt nước mắt vừa khô khi nhìn thấy Kỷ Dao Quang lại xuất hiện, nàng ôm chặt Kỷ Dao Quang vào lòng, sợ buông lỏng em sẽ biến mất trước mắt mình: "Em đi đâu vậy? Vừa rồi chị còn tưởng rằng không gặp em, cho rằng em muốn bỏ chị đi."

"Em đi làm thủ tục xuất viện, chúng ta về nhà." Kỷ Dao Quang chớp mắt nói: "Chị biết lúc trước sau khi chị rời đi, em tỉnh lại không thấy chị, cảm giác thế nào sao? Khủng hoảng cùng tuyệt vọng, em thậm chí ghét bản thân vô dụng."

"Xin lỗi, chị....."

"Ngoan." Kỷ Dao Quang ra khỏi lòng Thường Du, ngón tay đặt trên môi nàng, ngăn lại lời sắp nói của Thường Du: "Giữa em và chị không nên nói những lời này. Chị không cần đi, em cũng sẽ không đi." Nếu thời gian không chảy ngược, nếu cô không trọng sinh, như vậy giữa cô và Thường Du có thể có kết quả tốt không? Trong đầu nghĩ như vậy nhưng lập tức bị xua tan, tất cả đều không quan trọng, dù quá khứ hay tương lai, ít nhất hiện tại Thường Du nằm đang trong lòng cô. Vị đại sư của Nguyệt Thần Điện đuổi đi những bất an cùng lo sợ trong lòng cô, mà giấc mộng kia được cô xem là thế giới khác của mình, còn có thể theo đuổi được sự viên mãn như vậy đã đủ rồi.

Khi xuất viện, không biết ai để lộ tin tức, phóng viên và fans vây quanh bệnh viện. Kỷ Khai Dương và Biên Vu Đình gương mặt lãnh khốc ngưng trọng đi trước, chặn cameras của phóng viên. Sau khi bệnh nặng vừa khỏi, truyền thông bắt đầu quan tâm tính toán tương lai của các nàng, cùng với việc trừng phạt kẻ xấu, chỉ có vài người ngẫu nhiên nhắc về hôn nhân của hai người.

Thịnh Đường cũng được xem là chủ cũ của Thường Du và Kỷ Dao Quang, nhưng sau khi Kỷ gia đặt chân vào giới giải trí, hai người các nàng đến Bắc Đẩu là chuyện thường tình. Nhưng gần đây, cao tầng của Thịnh Đường đang loạn như nồi cháo, thậm chí có một ít tin đồn bất lợi như trốn thuế dẫn đến không ít nhà đầu tư rút đầu tư khỏi phim của Thịnh Đường, sau lưng chắc chắn có người quạt gió thêm củi.

[BHTT-EDIT] [Hoàn] Nàng Muốn Ly Hôn Tôi - Phong Nhận Tác ThưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ