Tứ
Tam Độc ánh lên tia sáng sắc lạnh, Ngụy Vô Tiện rũ mắt, đôi con ngươi chìm trong bóng tối, các ngón tay nhẹ nhàng lướt trên sống kiếm, khẽ lật một cái, thân kiếm bóng lưỡng chiếu ra vài ánh lửa đang nhảy nhót của ngọn nến.
Tuy vậy, một chút ấm áp đó vẫn không thể cứu vãn sự lạnh giá trong lòng hắn lúc này, khiến bộ dáng của hắn trở nên âm trầm, không ai dám tới gần.
"Công tử, vừa thu được tin tức." Bên ngoài có người đến, cách một cánh cửa, hướng hắn bẩm báo.
Ngụy Vô Tiện thu kiếm, tra vỏ, đem kiếm cầm chặt trong lòng bàn tay.
Cảm giác đau đớn và ngứa ngáy.
Tựa như gai nhọn đâm vào tim hắn.
Thiếu niên nhìn bản đồ trận địa đang bày ra trên bàn, tầng tầng đường thiên cơ ẩn hiện xếp chồng lên nhau, tất cả đều thu vào cặp mắt đào hoa lãng tử kia.
"Nói."
"Cô Tô truyền tin đến." Trong bóng đêm, thanh âm của Giang Hoành tựa như lưỡi kiếm của hắn, lạnh lẽo vô tình.
"Cô Tô Lam thị Thanh Hành Quân, bị thương nặng, xem chừng khó qua khỏi."
"......"
Thanh Hành Quân?
Ngụy Vô Tiện nhìn thoáng qua bóng đen ngoài cửa, sau đó lại một lần nữa đem ánh mắt nhàn nhạt đặt trên địa đồ.
"Vậy sao?" Ngữ điệu thờ ơ, không chút cảm xúc.
Hắn không có hứng quan tâm, Giang Hoành càng không muốn quan tâm, đối người trong phòng chắp tay một cái, dứt khoát cáo lui.
Ngụy Vô Tiện tay nắm chặt Tam Độc, nghe tiếng bước chân của Giang Hoành càng lúc càng xa, hắn mới cúi đầu xuống, nhìn thanh kiếm lăng duệ sắc bén, suy nghĩ một hồi, khóe miệng chợt cong lên.
Tươi cười cũng giống lưỡi kiếm kia, sắc bén lạnh lẽo.
"Nếu như ngươi ở đây, có lẽ trong đêm liền muốn chạy tới Vân Thâm Bất Tri Xứ đi?"
Chính mình nói ra, cuối cùng ngược lại làm tổn thương chính mình. Ngụy Vô Tiện lần nữa đem kiếm ôm vào trong ngực, mặt mày căng cứng, dung nhan tuấn tú dưới ánh nến càng thêm sắc sảo, mười phần hung hiểm quỷ quyệt.
2.
"Giang Tông chủ ở đâu?" Theo mệnh lệnh của Ôn Nhược Hàn, Mạnh Dao đến đến rồi đi đi, thường xuyên đến mức thị nữ đối với hắn đã sớm quen mặt.
Thị nữ câm đưa tay chỉ một toàn lầu nhỏ xa xa, Mạnh Dao thấy được, hướng nàng cảm tạ, liền cất bước chạy tới đó.
Lầu nhỏ trên sườn núi, một màu xanh ngát. Mạnh Dao leo lên lầu ba, không nghe thấy tiếng người, nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ cong lên khóe miệng.
Sao lại cứ thích chạy lên chỗ cao thế này? Hắn đẩy ra cánh cửa, nhìn bóng người bên trong, trực tiếp gọi "Giang Tông chủ."
Giang Trừng khẽ nghiêng người, nhàn nhạt liếc hắn, lại rũ mắt xuống, động tác trên tay vẫn không dừng lại "Không cần gọi ta là Giang Tông chủ."
