"Dự báo thời tiết nói chiều nay có mưa, lái xe cẩn thận."
"Tôi biết rồi." Ngụy Anh lơ đãng trả lời, xoay trái xoay phải nhìn mình trong gương.
Giang Trừng mang cơm hộp đến bên cạnh, đưa tay vuốt phẳng nếp áo vest, cau mày nói "Hôm nay có tăng ca không?"
"Không. Hôm nay có thể về đúng giờ cơm." Ngụy Anh thuận thế nghiêng người, thì thầm vào tai đối phương.
Giang Trừng khẽ nhếch khóe môi hài lòng, sau đó hơi ngả người về phía sau, nhìn thành quả mỹ mãn trước mắt.
Ngụy Anh nhướng mi "Rất phong độ đúng không?"
Giang Trừng đem túi xách ném lên người Ngụy Anh "Lượn đi cho nước nó trong. Tôi đi hầm canh."
Ngụy Anh đón lấy cặp táp, hôn nhẹ lên má Giang Trừng, rồi đẩy cửa đi làm.
Ngụy Anh vừa đi vừa huýt sáo tiến về phía gara. Chân chưa cách xa mười bước, thì nghe một tiếng nổ đinh tai từ phía sau. Kinh hoảng quay đầu lại, đã thấy khói đen đang túa ra từ ngôi nhà của mình.
Cái cặp trên tay rơi xuống đất, Ngụy Anh trợn trắng mắt nhìn ngọn lửa khủng khiếp đang dần chiếm lấy những gờ tường như một con quỷ dữ.
Ngụy Anh gần như xé toang cổ họng, lấy hết sức gào lên "Giang Trừng!!!"
.
Ngụy Anh mở bừng mắt, nhìn thấy đầu tiên là gương mặt nhăn nhó đến cực hạn của Giang Trừng.
Ngụy Anh ngồi dậy, nhìn quanh. Ngoài cửa sổ bầu trời mới hưng hửng sáng, giường chiếu, bàn ghế, mọi thứ đều nguyên vẹn, chưa hề có bất cứ điều gì xảy ra. Một bàn tay chạm vào má Ngụy Anh, làn da mềm mại ấm áp, tràn đầy sinh khí.
"Lại nữa?"
Ngụy Anh khó khăn gật đầu, thở gấp nhìn người kia. Giang Trừng vỗ vỗ vai, ấn người xuống, choàng tay qua eo, chôn mặt vào lồng ngực Ngụy Anh. Giọng nói có chút ngái ngủ, nhưng vẫn tràn ngập quan tâm "Còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi."
Người bên cạnh dần chìm vào giấc ngủ lần nữa, nhưng Ngụy Anh thì lại không thể yên lòng nổi. Hai mắt chăm chăm nhìn vào khoảng không nhờ nhợ trước mặt, mím môi suy nghĩ không thôi.
Là nổ gas sao?
.
"Dự báo thời tiết nói chiều nay có mưa, lái xe cẩn thận."
Ngụy Anh ậm ừ, chăm chú nhìn Giang Trừng đang gói cơm hộp cho mình.
Giang Trừng mang cơm hộp đến bên cạnh, đưa tay vuốt phẳng nếp áo vest, cau mày nói "Hôm nay có tăng ca không?"
"Không. Hôm nay có thể về đúng giờ cơm." Ngụy Anh tiếp tục chăm chú nhìn cái bếp âm tường được tặng vào hôm tân gia.
Giang Trừng khẽ nhếch khóe môi hài lòng, sau đó hơi ngả người về phía sau, nhìn thành quả mỹ mãn trước mắt.
Ngụy Anh buộc miệng "A Trừng..."
Giang Trừng ngước lên, khẽ thở dài "Lại mơ thấy điều không may nào rồi? Đừng áp lực, chỉ là mơ thôi mà."
Ngụy Anh đắn đo nhíu mày, sau đó khẽ nhăn mũi "Có nghe mùi gì không?"
