Một tuần sau đó, Vương Nhất Bác xem như không có việc gì, ngoại trừ tập nhảy, thời gian còn lại chính là ở trong nhà. Nhưng Tiêu Chiến rõ ràng cảm nhận được, bạn nhỏ này chính là xa lánh mình.
Không giống như lúc trước sẽ luôn nhìn mình cười ngọt ngào, bây giờ, mỗi lần nói chuyện sẽ là cúi đầu ứng phó, cũng ít gọi chú ba, ở công ty những lúc gặp mặt hắn cũng sẽ lẩn tránh mà đi đường vòng.
Cái này khiến Tiêu Chiến cảm thấy có chút khó chịu.
Công việc của Tiêu Chiến gần đây tương đối bận rộn, xã giao cũng nhiều, mỗi lần về đến nhà, Vương Nhất Bác đã đi ngủ, cho nên hắn cũng không tiện làm phiền.
Đêm nay, hắn vừa mới về đến nhà, có chút hơi say, nghĩ đến chuyện vừa mới bị Uông Trác Thành chế giễu, trong lòng cũng có chút phiền muộn.
"Tiêu Chiến, cậu là bị bạn nhỏ chiếm giữ trái tim rồi."
Uông Trác Thành cười, nhìn Tiêu Chiến một mặt trêu tức."....."
"Cậu có nghĩ đến hay không, hai người là quan hệ chú cháu, sau này cậu ấy phải vào ngành giải trí, nếu như bị người khác biết, tương lai coi như hủy hết." Uông Trác Thành đột nhiên nghiêm túc, :"nói khó nghe chút, cậu và cậu ấy, chính là loạn luân."
"Cái rắm." Tiêu Chiến hung hăng trừng mắt nhìn Uông Trác Thành, thật là miệng chó thì không thể khạc ra ngà voi.
"Chúng tôi, không có quan hệ máu mủ."
"Nhưng cậu ấy cũng gọi cậu là chú ba lâu như vậy, ông nội, ba mẹ cậu ấy, nếu họ biết chuyện này, cũng sẽ không đồng ý." Uông Trác Thành ngày thường thích nói đùa, nhưng khi nghiêm túc lại luôn nói trúng tim đen.
Nghe lời Uông Trác Thành nói, Tiêu Chiến nghĩ, hắn muốn cùng với Vương Nhất Bác vượt qua cản trở của mọi người.
Trở về thực tại, Tiêu Chiến có chút khó chịu mà ngã lưng trên ghế sa lon, nhắm hai mắt, khắp người đều mệt mỏi.
Đột nhiên, cửa phòng tắm mở ra, Vương Nhất Bác mặc đồ ngủ, tóc còn ướt đi ra, nhìn thấy Tiêu Chiến, cậu hơi giật mình, không ngờ, chú ba hôm nay lại về sớm như vậy.
Tiêu Chiến mở mắt ra nhìn, thấy cậu đứng ở cạnh cửa, dáng vẻ trắng nõn nà, đặc biệt mê người.
Nhìn Vương Nhất Bác như thế, Tiêu Chiến cảm thấy hô hấp khó khăn, hắn nghĩ dù cho khó khăn vượt qua sự phản đối nhiều người, hắn cũng muốn đem cậu trói chặt trong tay.
Vương Nhất Bác cảm thấy có hơi mất tự do, không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể thấp giọng lên tiếng.
"Chú Ba." Sau đó, nhanh chóng đi vào phòng ngủ, thời điểm đi ngang qua người Tiêu Chiến, cánh tay liền bị kéo lại.
Vương Nhất Bác khẽ giật mình, cúi đầu nhìn Tiêu Chiến, biểu cảm của đối phương có chút nặng nề, đôi môi mỏng mím lại, Vương Nhất Bác trong lòng có chút khẩn trương, vừa định mở miệng gọi hắn, liền bị Tiêu Chiến dùng lực kéo qua.
Vương Nhất Bác ngã thẳng vào ngực Tiêu Chiến, cho đến lúc cậu kịp phản ứng, vội vàng giãy giụa, muốn ngồi dậy.
"Chú ba, .....chú làm gì?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[ZSWW] [EDIT] CHÚ BA (HOÀN)
FanfictionTile: Chú Ba Author : Tangxiaoxin210 Lưu ý : Đây là truyện Chiến Sơn Vi Vương, ai không đọc được xin đừng đọc. Xin cảm ơn.