Mặt đất ươn ướt dính nhấp nháp, bầu trời vẫn vần vũ một góc nhỏ mây đen chưa tan báo hiệu một trận mưa vừa trút xuống. Mặt trời bắt đầu ló rạng, toả những tia nắng ấm áp bao phủ vạn vật. Ánh nắng len lỏi từng cành cây, kẽ lá làm con đường bỗng chốc trở lên sáng rực rỡ.
Két~
Ngô Thiên Ân cũng bắt đầu mở cửa sổ ra đón nắng, kéo tấm rèm màu vàng nhạt về hai bên, cậu không tự chủ mà nhu nhu bụng lớn đã gồ lên rất cao. Khoé miệng liền vẽ thành một hình cung ngọt ngào, ấm áp và đẹp đẽ." Ngô! "
Hài tử trong bụng đột nhiên tung một cú đá hữu lực, khiến khuôn mặt nhỏ bé của cậu ngay lập tức co rúm lại, my tâm cũng nhăn thành một đoàn." Phù…phù…"
Cậu cẩn thận bước về phía giường lớn mà cố gắng hít thở. Tay không ngừng đặt trên bụng vượt mặt mà trấn an hài tử bên trong. Do mang thai đến hai bé con nên lớp da trên bụng cậu nhìn qua rất mỏng manh, bên dưới vùng da đã bị dãn ra có thể nhìn thấy bàn chân nhỏ của hai tiểu bảo bối đang không ngừng quẫy đạp." Hô! "
Một cơn đau nữa lại bất ngờ tập kích khiến cậu hít khí cũng không xong, tay không ngừng nắm chặt nệm giường. Mặt cắt không còn giọt máu. Bụng co rút, quặn thắt . Phía dưới có chút bỏng rát. Vùng eo đau âm ỉ khiến cậu nằm cũng không xong, ngồi cũng không yên. Hài tử từ hôm qua đã rất nháo, luôn nghịch ngợm mà không ngừng đấm đá. Có phải hay không là bé con sắp muốn ra rồi, nghĩ đến đây cậu liền có chút hoảng hốt. Giờ hắn không có nhà, nếu phải sinh thật thì phải làm như thế nào đây?" Ách "
Đau đớn trong bụng ngày càng tăng cao, từ âm ỉ vẫn chịu đựng được biến thành từng cơn quặn thắt mãnh liệt, sắc nhọn cùng đau đớn. Ngô Thiên Ân cố gắng xuống giường sau khi một cơn co thắt qua đi, cậu khó khăn mà cởi quần xuống, hai chân trắng nõn không ngừng run rẩy dạng ra tạo một thế đứng kì lạ, tay liền vói vào nơi tư mật mà dò xét. Cậu trợn mắt, ngón tay đã sờ phải đầu thai cứng rắn, hậu huyệt nhỏ bé đã dãn thành gần bảy lóng tay, không ngừng nông rộng. Kéo quần lên, nhịn xuống một cơn đau bụng sinh, cậu chậm chạp từng bước đi chuẩn bị đồ đạc rồi để những thứ cần thiết vào trong chiếc túi lớn mà hắn đã chuẩn bị từ trước. Một tay đặt dưới nâng bụng trụy đau, một tay giữ túi đồ lỉnh kỉnh mà cố gắng khoá cửa. Cậu cố chịu đựng hạ thể đau đớn mà nhích từng bước vào thang máy. Đầu đứa nhỏ tiếp tục nhích xuống từng chút một khiến cậu đau đến túa mồ hôi lạnh.
Bước vào thang máy, cậu nhấn nút, rồi hết sức quỳ rạp xuống đất, cậu bắt đầu nể sinh cảm giác muốn rặn sinh để thoát khỏi cơn đau đớn nhưng lại nghĩ bên dưới còn chưa mở đủ vả lại nước ối còn chưa phá không thể tùy tiện dùng sức không thì sẽ rất nguy hiểm. Cậu phải nhanh chóng tới bệnh viện ngay. May mắn là hôm nay thang máy không có ai nên cậu không phải chen lấn , xô đẩy không thì thật sự là không tốt đối với hai tiểu bảo bảo.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thuần sinh
No Ficción=))) nhân vật trong truyện là mình tự nghĩ =))) , nội dung chẳng có gì ngoài cảnh sinh con =)))). suy nghĩ trước khi đọc , truyện không theo logic gì đâu =))) =))). Hỡi ôi các linh hồn không biết thuần sinh là gì đừng lạc vong vào đây để tôi mất côn...