Chương 8: Quỷ Giới
Giữa bầu trời mây đen vần vũ, một cánh cổng khổng lồ mở ra. Quỷ đoàn ào ào lướt qua như cơn lốc. Ngay khi con quỷ cuối cùng vừa thoát khỏi, cánh cửa đóng sầm lại, bầu trời liền thành một khối, thông đạo kia hoàn toàn biến mất tăm mất tích.
Cả bọn vừa đáp xuống một đỉnh núi tuyết mịt mù. Cơn rét buốt đột ngột ập tới, phong hàn như dao cắt quất đập vào người. Những con quỷ vừa chạm đất, móng vuốt như bấu chặt xuống, cả người nhanh thoăn thoát chạy đi. Quỷ đoàn như một bầy kiến khiêng khối khí đen cuồn cuộn muội than ở giữa. Chẳng mấy chốc chốc cả đoàn quỷ ồn ào nhốn nháo chạy đi không còn bóng dáng nào. Đứng trơ trọi giữa gió tuyết chỉ còn hai kẻ phàm nhân ngây ngốc nhìn một màn nháo loạn.
Cả hai ngơ ngác nhìn đất trời đầy tuyết. Gió lốc mịt mù chẳng biết đâu là đông nam tây bắc. Cơ thể của Lan Tâm cứ như chực chờ bị gió cuốn bay đi mất. Khắc Thiên phải ôm chặt lấy nàng, để Lan Tâm đứng sát vào người mình mới có thể an tâm.
- Đây là quỷ giới hả? - Nàng đột nhiên cất tiếng hỏi.
Hắn sững sờ giật mình. Khắc Thiên cúi xuống nhìn nàng, sau đó lại quay đầu nhìn bốn phía. Cuối cùng hắn nhăn trán, cam lòng nói ra mấy chữ.
- Ta không biết.
- Bây giờ chúng ta làm gì? - Nàng lại ngây ngốc hỏi tiếp.
- Đi tới chỗ nào ấm áp hơn thôi.
Khắc Thiên vừa nói xong, xung quanh xuất hiện một cơn lốc nhỏ. Hai người nhảy lên cơn gió, nhưng ngay lập tức chao đảo té xuống. May là bên dưới có lớp tuyết mềm, nếu không cả hai cái mông đều khó mà an toàn cho được. Họ kinh ngạc nhìn nhau, nhận ra phép thuật vô dụng trước cơn bão tuyết. Thế là Khắc Thiên đành phải giống đám quỷ nhốn nháo kia, lồm cồm bò dậy đi bộ xuống núi.
Nhờ vào dấu chân của quỷ đoàn, họ có thể an toàn vượt qua đỉnh băng sơn muôn cùng nguy hiểm. Tuy nhiên, với tốc độ rùa bò chậm chạp, cả hai ước tính đi cả nửa ngày trời mà vẫn chưa thoát khỏi cảnh bão tuyết mịt mù kia. Chẳng bao lâu những dấu chân kia cũng bị bão tuyết xoá sạch. Khắc Thiên đành phải tự mình mò mẫm phương hướng.
Lan Tâm ở bên cạnh vẫn chung thuỷ nắm chặt tay hắn không buông. Nàng có cảm giác cơn gió quái ác sẽ thổi bay mình đi nếu không có Khắc Thiên ngăn lại. Từ lúc đặt chân đến thế giới này, Lan Tâm luôn thấy nôn nao, muốn phát bệnh. Quỷ giới đang bài xích nàng, một kẻ mang thần khí của thế giới bên trên.
Ngược lại, Khắc Thiên lại có tâm tính vô cùng thoải mái. Lớp da cháy khét do chịu đòn sấm sét của Khương Chung Tử đã dịu bớt đi, không còn đau rát nữa. Mỗi bước dấn tới trước, hắn lại cảm thấy sức khoẻ được hồi phục lại dần dần. Đây chắc chắc là quỷ giới, là quê hương của hắn. Khắc Thiên đang vô cùng kích động, nóng lòng muốn khám phá hết toàn bộ thế giới này.
Họ cứ đi mãi, cho đến khi nhìn thấy đốm sáng ở trước mặt. Khắc Thiên chỉ tay về phía ánh sáng đó, động viên Lan Tâm cố lên chút nữa. Khuôn mặt nàng đã trắng bệt ra như xác chết, sức khoẻ càng lúc càng sa sút hao mòn. Lan Tâm nhẹ cười gật đầu cùng hắn, nàng biết ánh sáng kia đang hứa hẹn một chỗ dừng chân an toàn. Cảm giác nôn nao khó chịu ngày càng tăng chứ không giảm. Xem ra nàng khó mà định cư ở quỷ giới được rồi.
![](https://img.wattpad.com/cover/2560180-288-k823448.jpg)