24

4K 315 77
                                    

Jimin không biết phải nói bao nhiêu lần nữa thì Jungkook mới hiểu là em cũng có tay chân, cũng có thể tự đi lại, tự ăn tự uống không cần "quý ông" đây cơm bưng nước rót. Nhưng Jungkook cứ ngơ ngơ như người điếc, bắt em phải nằm im trên giường. Khi em lớn tiếng cãi lại, hắn sẽ đè em ra mà hôn cho đến khi em xụi lơ trong lòng mình thì mới buông ra. Hắn còn mặt dày bảo nếu em không nghe lời, hắn không ngại mà ăn em ở đây đâu.

Jimin nhìn bàn tay của mình mà rơi nước mắt. Sao càng ngày ngón tay em càng ngắn lại và tròn ra thế nhỉ? Mặt em bây giờ cũng như chiếc bánh bao vậy, bầu bĩnh khủng khiếp. Nếu cứ như thế này, Jimin khẳng định mình sẽ là con heo luôn chứ không còn là vợ Jungkook nữa.

Jungkook đưa Jimin đến kiểm tra định kì tại phòng khám riêng của NamJoon. Jimin có chút không thích người đàn ông này dù NamJoon đã cứu em một mạng.

Dám đòi lấy cả tập đoàn của người ta thì đúng là xấu xa mà.

Namjoon thở dài khi Jimin cứ nhìn chằm chằm như muốn giết chết mình vậy. Thế có gọi là vô ơn không chứ?

Theo những kết quả đã được kiểm tra đầy đủ, vết thương của em đã lành hẳn. Bây giờ cả hai đã có thể bay về Hàn Quốc để gặp JungMin.

Jimin háo hức đến độ không ngủ được. Em đã quá nhớ bé con rồi.

----

JungMin cứ lắc lư người nhích qua nhích lại để nhìn xem hai ba đã ra chưa. Sao mà ở sân bay đông khủng khiếp, ai cũng cao lớn làm bé chẳng thấy được gì.

-Mẹ, mẹ xem JungMin có đẹp trai không? Tóc JungMin có bị lệch không?

YuMin đau đầu vì đứa con có quá nhiều câu hỏi của mình. Ở nhà vẫn còn một đống quần áo chưa sắp xếp. JungMin vì đi đón hai ba mà lựa quần áo cả một buổi trời. Cái nào bé cũng chê xấu, cũng chê không hợp với mình. Cuối cùng quá trình chọn đồ cũng dừng lại khi bé tìm được chiếc áo mà hai ba đã mua ở Tokyo.

-Mẹ mau điện cho ba Jungkook đi, nhỡ ba đã về nhà rồi thì sao?

JungMin gấp gáp lắm rồi, bé nhớ hai ba nhiều lắm. Cứ đứng chờ như thế này thật là khó chịu mà. Và rồi JungMin cuối cùng cũng nhìn thấy hai ba, đồng thời ở phía bên kia, Jimin cùng Jungkook cũng đã thấy bé con nhà mình.

Nhìn tên nhóc siêu quậy lon ton chạy đến, Jungkook liền ngồi xuống mà dang tay đón lấy bé con, nhưng…..

Sau chữ nhưng là muôn vàn câu chuyện khác. JungMin xem Jungkook như không khí, chạy nhào vào lòng Jimin mà dụi dụi. Sau khi được em bồng lên, JungMin không ngừng hôn lấy hôn để trên gương mặt tròn ủm của em.

-Papa không biết được đâu, JungMin nhớ papa nhiều lắm, nhiều như này này.

JungMin dang hai tay ra mà diễn đạt khiến Jimin cười khúc khích.

Vậy là bé con không hề nhớ Jungkook một chút nào sao? Thật là tổn thương quá đi mất.

YuMin cũng từ từ bước đến. Jimin lễ phép cúi chào. Cả hai nhanh chóng hòa vào một câu chuyện nào đó mà Jungkook chẳng thể xen vào được.

Jungkook tàng hình rồi à?

-Jungkook, sao anh im lặng thế?

Cuối cùng cũng chỉ có chồng yêu của hắn là quan tâm hắn thôi. Hai người kia là lòng dạ sắt đá mà.

FOR YOU [KOOKMIN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ