14

6K 380 21
                                    

Waring: những thông tin y học trong fic đều không có căn cứ và chỉ mang tính chất phù hợp với nội dung của fic mà thôi.

-----

Jimin dần dần tỉnh lại, mùi sát trùng ở bệnh viện nồng nặc đến nỗi vừa mới tỉnh lại em đã nhận ra ngay. Ôm lấy cái đầu đau nhức mà ngồi dậy, Jimin vẫn còn khá choáng váng, mọi thứ trước mắt vẫn còn rất mờ ảo.

Em liên tục nhắm chớp mắt chỉ mong bản thân có thể tỉnh táo hơn. Lúc nhỏ có lần em bị chấn thương đến phải mổ ở não, trong thời gian ấy, em luôn trong trạng thái mơ hồ, thời gian tỉnh táo còn ít hơn thời gian em rơi vào trạng thái vô hồn như thế này. Nhưng đó cũng là chuyện của mười năm trước rồi.

Jungkook vừa mở cửa đã thấy Jimin ngồi nhăn nhó đầy đau đớn, hắn vội chạy đến ôm lấy em, tay xoa xoa đầu khiến em dễ chịu mà thả lỏng người hơn. Jimin rúc sâu vào lòng ngực hắn, tay ôm chặt lấy đối phương, một chút cũng không rời.

-JungMin cũng muốn được ôm ôm.

Bé con từ đâu lon ton chạy vào, nhìn thấy hai ba của mình ôm ấp như vậy, bé cũng muốn được ôm theo, JungMin cũng đã lo lắng cho papa của mình rất nhiều.

Jungkook bồng JungMin lên giường bệnh, cả hai không hẹn cùng ôm chặt lấy nhóc, chỉ mong sao giây phút hạnh phúc này sẽ trường tồn mãi mãi.

Jimin chợt nhớ ra gì đó, vội vàng xem xét trong túi áo mình nhưng em đã thay đồng phục của bệnh nhân rồi. Em vội nhờ Jungkook tìm chiếc hộp nhỏ trong túi áo vest của em nhưng hoàn toàn không thấy.

Jimin thở dài buồn bã, chiếc đồng hồ Jimin mất cả tháng trời làm tặng JungMin cứ như thế mà biến mất.

Nhìn papa ủ rũ, JungMin liền trèo lên người Jimin, hôn lên đôi môi khô ráp vì đã nằm liên tục hàng giờ liền trên giường bệnh, JungMin lấy tay ôm lấy bầu má của Jimin mà thì thầm.

-Papa đừng buồn, JungMin hỏng có cần quà sinh nhật, JungMin chỉ cần có papa là đủ rồi.

Jimin sụt sùi, không muốn khóc lóc trước mặt trẻ con nhưng không sao kìm lại được. Bé con quả thật đáng yêu quá đi thôi.

Jungkook sau khi trao đổi cùng bác sĩ về tình hình bệnh tình của Jimin, hắn cũng đi làm thủ tục xuất viện.

Nhìn Jungkook vô tư thế thôi nhưng trong lòng hắn lại bao trùm biết bao nhiêu sợ hãi.

Jungkook vừa ra khỏi cửa phòng, vị bác sĩ già đã lên tiếng.

-Cho dù có như thế nào, cậu cũng đừng bỏ rơi cậu bé ấy.

Jungkook thở dài, đến đâu thì hay đến đấy vậy.

Jungkook một mình đứng trên sân thượng gọi điện cho anh họ của mình, một bác sĩ tài giỏi và đáng tin cậy nhất ở Mỹ.

-Alo Taehyung, em gửi cho anh hồ sơ bệnh án của một người, chậm nhất là một năm, anh hãy nghiên cứu ra cách để em ấy khỏi bệnh, tiền bạc không quan trọng…..Cầu xin anh...

Cho dù có đánh đổi cả mạng sống, Jungkook cũng không bao giờ muốn đánh mất Jimin.

Nắm chặt lấy tay em và bé con ra cổng bệnh viện, Jungkook cứ nhìn thật kĩ vào hai người. Hắn muốn khắc cốt ghi tâm mọi giây phút hạnh phúc nhất mà gia đình nhỏ của hắn có, vì hắn sợ một ngày nào đó, tất cả chỉ còn là kí ức mà thôi.

FOR YOU [KOOKMIN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ