27

5.2K 280 23
                                    

-Nè, anh đổ bánh vào khuôn mà cũng lệch nữa hả?

YuMin tức đến xanh mặt, trong khi cô đang có một ngày nghỉ quá đỗi tuyệt vời thì hai tên thỏ to xác lại gọi điện đòi học làm bánh. Cô dĩ nhiên là không từ chối rồi, nhưng cái tên nào đó nấu ăn thì ngon mà làm bánh thì quá tệ, cái này có phải trời sinh một cặp không nhỉ, Jungkook và Jimin đều làm bánh tệ như nhau dù cả hai nấu ăn phải gọi là trên cả tuyệt vời. Pha bột thì quá loãng, đánh trứng văng lung tung, đến cả có sẵn khuôn rồi mà hắn vẫn làm đổ bột ra bên ngoài, những chiếc bánh với hình thù kì lạ và còn bị cháy xém nữa. Nếu Jimin mà ăn vào chẳng biết còn toàn mạng không, và cũng chẳng biết cái nhà bếp đã bị Jungkook cùng JungMin phá thành cái dạng gì rồi.

-Hay chúng ta ra ngoài mua bánh cho papa đi ba.

Jungkook tuyệt vọng ngồi xuống sàn với ánh mắt đầy đau khổ. Sao cái gì hắn cũng làm được mà chỉ làm có cái bánh cũng không xong.

JungMin lắc đầu ngán ngẩm. Có một người ba như thế JungMin cũng mệt lắm chứ sung sướng gì đâu.

Jungkook bỏ cuộc, hắn lái xe đưa JungMin đi mua bánh ở cửa hàng tiện lợi cho nhanh. Còn cái nhà bếp ấy, hắn gọi người đến dọn dẹp là được rồi, chứ hắn chẳng muốn tự tay dọn đống bề bộn đó đâu.

Jungkook trở về với túi lớn túi nhỏ, JungMin cũng phải kéo lê vài chiếc túi vào nhà. Thời gian này chăm lo cho sức khỏe Jimin là quan trọng nhất.

Jungkook hớt hải chạy vào khi thấy em đang ngồi ăn những chiếc bánh dở tệ của hắn. Hắn giật lấy những chiếc bánh cháy đen từ trên tay em khiến em cũng giật cả mình.

-Mấy cái này không được ăn.

-Sao lại không được chứ, nó ngon mà Jungkook.

Jungkook nghe thế liền cắn thử, sau đó chạy vào bếp mà nôn thuốc nôn tháo. Quá khủng khiếp để có thể ăn mà.

JungMin mở tủ lạnh rồi rót cho Jimin một ly nước, em nhẹ nhàng cầm lấy rồi uống trong khi bé con lại lắc đầu ca thán.

-Papa bị bệnh nên mất vị giác rồi đúng không? Một lát ba có đau bụng thì đừng có mè nheo đó nha.

Jimin bật cười vì ông cụ non của mình, lúc nào cũng nói chuyện như người lớn vậy.

Jungkook trở ra rồi ôm lấy Jimin, hắn bảo em hãy nôn ra đi, không được ăn những thứ có hại như vậy, dễ đau bao tử nhưng em chỉ lắc đầu từ chối.

-Bánh của chồng em làm cho em mà, sao em lại không ăn cơ chứ.

Jungkook vùi mặt vào cổ em mà dụi dụi như làm nũng. Bỗng dưng thấy bản thân có lỗi quá chừng. Đáng lẽ ra hắn phải thủ tiêu hết mọi thứ trước khi ra ngoài mới phải.

Thế rồi hắn chợt nhận ra từ nãy giờ chẳng thấy người làm nào dọn dẹp ở đây cả. Không lẽ đã làm xong cả rồi sao, hắn chỉ mới đi được khoảng nửa tiếng thôi mà.

-Nãy giờ anh chẳng thấy người giúp việc nào ở đây hết vậy Jimin?

-Có vài người đến bảo là anh gọi đến đây để dọn dẹp. Em thấy như vậy phiền phức quá nên cho họ đi ra ngoài làm công việc của mình rồi, mấy cái này em tự làm cũng được mà.

FOR YOU [KOOKMIN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ