Chương 18

569 58 0
                                    

"Không." Dụ Ngôn không tiếp nhận thanh súng bắn tỉa từ Khổng Tuyết Nhi, "Cô ở lại, còn tôi sẽ ra ngoài."

Khổng Tuyết Nhi cười nói, "Cô xác định? Cô không sợ khi nổ súng tôi trượt tay rồi làm cô bị thương sao?"

Dụ Ngôn chắc chắn, "Cô sẽ không."

"Được." Khổng Tuyết Nhi thu lại súng, trở nên nghiêm túc, "Nhưng cô phải nhớ, nếu cần thiết, không cần nương tay. Người dân ở đây rất ác liệt, điều họ thích nhất chính là đùa bỡn người khác như con mồi."

"Tôi đã biết." Dụ Ngôn chọn cửa sổ đối diện với con hẻm, đẩy nó ra. Ngoài cửa sổ cao hai thước rưỡi là một khoảnh sân nhỏ.

Dụ Ngôn đặt tay lên bệ cửa sổ, nghiêng người về phía trước rồi quay đầu nhìn Khổng Tuyết Nhi một cái.

Khổng Tuyết Nhi nghiêm mặt, "Cẩn thận một chút."

Dụ Ngôn nói, "Ừm."

Nói xong, cô chống tay rồi lưu loát tiêu sái mà từ cửa sổ nhảy xuống.

Khổng Tuyết Nhi dùng một con dao vạn năng khoét một lỗ nhỏ trên kính cửa sổ, vừa vặn để họng súng có thể lọt qua. Sau đó nàng đặt chân lên bệ cửa sổ, dùng đùi làm điểm tựa, giữ chặt súng và nhắm vào con hẻm.

Dụ Ngôn trèo qua bức tường, nhảy vào ngõ nhỏ.

Ở góc ngoặc có một người đàn ông và một phụ nữ. Người đàn ông kẹp một thanh gỗ dưới nách, tay đang mân mê một chiếc máy cũ màu đen. Người phụ nữ thì đang quan sát xung quanh, vừa vặn chứng kiến ​​toàn bộ quá trình Dụ Ngôn tiếp đất.

Ả chỉ về phía Dụ Ngôn nói, "Mày là ai, ở phố nào, sao chưa thấy qua bao giờ?"

Dụ Ngôn đứng dậy, sải bước đi tới.

Sắc mặt lạnh lùng, khí tức sắc bén, trực tiếp trấn áp hai người. Hai giây sau nam nhân kia mới phản ứng lại, rút ​​thanh gỗ ra hét lớn, "Mày chính là quân nhân từ trên kia xuống!"

Dụ Ngôn bước lại gần, bóp cổ người đàn ông rồi đập mạnh vào tường, lực đạo tàn nhẫn, trực tiếp làm hắn hôn mê, chiếc máy màu đen trong tay rơi xuống đất.

Người phụ nữ bên cạnh sợ tới mức hét chói tai, quay đầu bỏ chạy.

Dụ Ngôn nắm lấy lưng ả, một tay đánh ngất.

Hai người ngã xuống đất, Dụ Ngôn tiếp tục đi về phía trước.

Chiếc máy đen trên mặt đất đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện, "Hầu tử, tụi mày bên đó có tìm được người không?"

Dụ Ngôn dừng chân lại rồi nhấc cái máy lên, lúc này cô mới nhận ra rằng nó là một bộ đàm không dây đã không còn được sử dụng ở thế giới trên kia.

"Hai nữ nhân kia thật sự không biết đã trốn ở cái chỗ chết tiệt nào. Tao đã lùng khắp nơi mà vẫn chưa thấy bóng dáng. Nghe nói khả năng đánh nhau của hai ả rất khá. Đcmn, đợi đến khi lão tử bắt được người, phải trói vào cột "làm" đến chết mới thôi!"

Dụ Ngôn...

"Hầu tử? Làm cm gì đấy mà không trả lời?"

Dụ Ngôn dẫm nát bộ đàm, hướng đầu ngỏ đi tiếp.

[BHTT][Edit] Kết Hôn Cùng Tình Địch Trà Xanh - Dụ Tuyết Trùng Sinh VerNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ