Chap 14: Đợi chờ anh - Taehyun's pov

888 96 11
                                    

Tôi không thể tin được rằng những chuyện đang xảy ra trước mắt tôi. Hình ảnh Beomie hyung bị bắt cóc trước mặt tôi ngay tức khắc khiến trái tim tôi đập mạnh đến mức muốn vỡ ra...
Đôi tay của tôi để đại hộp trứng gà ở đâu đó rồi vội đuổi theo, chân tôi run đến mức tôi không thể đứng vững nổi.
Cảm giác đó cứ như mách bảo rằng tôi sắp mất đi một người rất quan trọng...

Tôi đảo mắt chống tay xuống hai đầu gối mà thở dốc, tại sao mọi người xung quanh lại vô tâm như thế, không thấy bắt cóc ngay giữa siêu thị à... Thôi thì có lẽ tôi quá tức giận, chẳng ai dám đâu nhỉ? Họ sợ dính vào những vụ rắc rối này lắm... Cũng may lúc đó tôi thấy một chiếc taxi gần nhất đó nhanh chóng leo lên mà kêu tài xế đuổi theo chiếc xe màu đen trước mặt, Beomie hyung đang ngồi trong chiếc xe đó...

Tim tôi đau quá! Tôi sợ mất anh làm sao ấy... Tôi thừa nhận rằng tôi đã có cảm giác gì đó với anh. Những lúc tôi bên cạnh anh, anh đều mang những cung bậc cảm xúc khác nhau cho tôi và tất nhiên những thứ đó Sarah không hề có.

Cũng đúng, cưới Sarah cũng chỉ báo đáp, chính tôi cũng cố gắng để làm một người bạn trai hoàn hảo nhưng không thể, tôi hoàn toàn không có cảm xúc gì cả. Từ những cái ôm đến nụ hôn, chẳng có cảm giác mùi vị gì cả, nó thật nhạt nhẽo. Nhưng lúc tôi bất chợt hôn anh, tôi cảm nhận được rằng có gì đó đang lan tỏa khắp cả trái tim mình, tôi nghe được tiếng đập con tim của anh và tôi như đang hòa vào một. Anh chẳng những không đẩy tôi ra và giáng cho tôi cái bạt tay mà còn ôm lấy tôi đáp trả cái nụ hôn nồng nhiệt kia, môi anh như mật ngọt cứ khiến đầu óc tôi mê muội. Từ lúc đó, tôi mới biết được rằng mình có cảm giác với con trai đó chính là anh...

Anh mang cho tôi cảm xúc rất thân quen, tôi mong sao trí nhớ của tôi có thể bình phục và nhớ lại những kí ức thời thơ ấu của cả hai chúng ta...

Quay lại cuộc rượt đuổi theo chiếc xe màu đen trước mắt kia, tôi lấy điện thoại ra bàn tay tôi run đến mức khó mà cầm giữ được. Bấm loạn xạ lên số gọi mẹ mình mà cũng suýt nhầm.

Bằng cách nào đó mẹ đã biết hết mọi chuyện và kêu tôi quay về đi. Tôi cũng đành nghe theo vì bà ấy nói rằng đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy cả rồi...
Một bán cầu não bên này nghĩ rằng:

" Thôi cứ về đi, mẹ nói như vậy chắc chắn đã ổn thỏa cả rồi. Đừng lo lắng quá Kang Taehyun! "

Nhưng bán cầu não bên kia lại nghĩ:

"Nhưng Beomie hyung thì sao? Lỡ anh ấy bị người ta hành hạ. Bị người ta làm gì đó thì sao đây? Anh ấy sẽ rất sợ hãi..."

Đầu tôi chia thành hai thái cực như thế, tôi vò đầu khiến chúng rối lên rồi đưa quyết định nghe theo mẹ quay xe về Kang Gia, vì tôi sợ rằng nếu tôi cố chấp đuổi theo thì chẳng may phá hỏng mọi sự sắp xếp của mẹ thì sao đây. Trong lòng vẫn luôn âm thầm cầu mong anh không bị sao cả...

Về đến nơi, tôi lại phân vân... Có nên qua Choi Gia thông báo chuyện này không? Hay thôi nhỉ? Tôi định bước sang thì chân tôi bỗng rụt lại. Suy cho cùng cũng sợ ông bà Choi lo lắng sinh bệnh thì không ổn, tôi mới quyết định vào Kang Gia...

[ Taegyu ] Hạnh Phúc Là Gì?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ