Đó có thể nói là chuyện tình tuyệt đẹp của tôi và em. Tới đây tôi Kim Jisoo xin được phép tự kể tiếp câu chuyện của mình. Ừm thì tôi và em thế đấy, chúng tôi có một xuất phát điểm không mấy màu hồng như bao người. Tôi là một đứa ất ơ đâu đó phút chốc lại có một con bé ngốc nào đó lẽo đẽo theo. Mà cũng từ bao giờ tôi chợt nhận ra rằng tôi rất thích sự xuất hiện của con bé đó, tôi quen với việc nó đi theo kể hết chuyện trên trời dưới đất. Mà tôi cũng từng né nó nữa chứ, tại tôi sợ, tôi sợ mình thích nó, sợ cái định kiến giàu nghèo của xã hội. Nhưng mà không được, tôi không tài nào thoát khỏi cái con bé ấy, bởi lẽ nó quá đáng yêu. Mà cũng từ khi nào tôi sợ nó lo lắng cho mình, sợ nó giận mình và thậm chí bận tâm suy nghĩ xem nó nghĩ gì về mình. Cuối cùng tôi chắc rằng tôi yêu nó. Chính là yêu cô ngốc Kim Jennie đó. Tôi có chối bỏ chứ nhưng rồi để làm gì chứ, tôi chợt nhận ra Kim Jennie không đơn thuần là một đứa con nít, đâu thể nói em ấy là nó. Tại vì em ấy rất thích hôn đó nha, mỗi lần em ấy chu chu đôi môi ấy lên tôi lại cảm thấy rạo rực.
Tôi và em cũng có hẹn hò đó, nhớ như in lần đầu tiên hẹn hò chính là bằng số tiền tôi tích góp, tôi còn lấy một ít ra tặng em ấy một sợi dây chuyền, cũng có thể coi là tính vật. Cứ ngỡ mình thay đổi không đánh đá nữa thì sẽ mãi có hạnh phúc trong tay nhưng thật chất tôi sai, sai hoàn toàn. Tôi phải nói lời chia tay em, một lời chia tay mà tôi chẳng hề mong muốn. Em ấy có bệnh về tâm lý, nó cũng là lí do mà em ấy hơi ngốc một tí. Điều đó làm bạn bè xa lánh em ấy. Tôi thương em ấy, bản thân tôi không muốn em ấy chịu mấy lời chê bai khinh khi như tôi. Thế là tôi đồng ý với mẹ em ấy chia tay để giúp em ấy buông bỏ tôi mà đi trị bệnh. Tôi đau chứ, nói ra lời nó như hàng ngàn hàng triệu nhát dao đâm vào tim tôi vậy. Rồi mọi người biết không cái ngày mà em ấy đi, đã có một Kim Jisoo đứng thẫn thờ nhìn theo bóng hình đó, tôi như muốn lao tới mà cản ngăn không cho em đi. Nhưng lời hứa mà tôi phải giữ lời, cái đó là tốt cho em.
Tôi cứ nghĩ những ngày tháng không có em tôi vẫn sẽ bình thường nhưng không tôi như một con nghiện. Tôi thậm chí còn định kết liễu mạng sống mình cho xong cho đỡ dày vò. Cũng nhờ bạn tôi đã kéo tôi ra, tôi nhận ra rằng chân lí của cuộc sống này chính là giàu sẽ có tất cả, tôi buông bỏ quê nhà theo bạn đi học. 3 năm ở Anh tôi lao vào học tập, tôi sợ bản thân lại nhớ đến em, tôi sợ mình phút chốc yếu lòng mà bỏ cuộc.Có lẽ tôi đã từng nhắc có một cô gái đi ngang qua tôi khiến tôi từng nghĩ đó là Jennie. Thật cay đắng là thật đó mọi người ạ. Chính là em, tôi không lầm đâu, tôi như chết trân tại chỗ khi thấy gương mặt ấy qua kính chiếu hậu ô tô. Nhưng tôi phải tự lừa gạt mình, tôi quên lãng đi chú tâm tiếp tục học tập.
Rồi ngày tôi trở về tôi chọn thử thách để bắt đầu sự nghiệp chứ không phải là biện pháp an toàn. Lăn lộn trên thương trường tôi đạt được một số thành công nhất định. Tự tin đứng trước nhiều người tuyên bố rằng Kim Jisoo này không còn nghèo khó nữa. Rồi đến một ngày em trở lại, wow tôi vui lắm, đáng tiếc sau cuộc điều trị em chẳng nhớ gì đến tôi. Lúc đầu thì tôi đau lòng chứ nhưng tôi quyết định chọn giải pháp mặt dày tôi bắt bằng được em phải nhớ mình. Ừm thì nhớ, cái giá phải trả là tôi phải nằm bệnh viện và trải qua vài cuộc tiểu phẫu định hình xương. Nhưng không sao em nhớ là được, cũng nhờ đó tôi mới biết Jennie có rất nhiều tâm sự. Em là đang cố gồng mình chống chọi, là đang cố bắt ép mình phải trưởng thành. Trong khi thật chất bệnh của em chỉ khỏi 70%.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ngốc à! [Jensoo]
FanficMột tình yêu giữa một tên giang hồ và một cô gái nhỏ ngốc nghếch liệu có thật sự đẹp?