[1] Vũ Điệu Của Những Nhành Hoa Diên Vĩ

1.4K 67 6
                                    

How could it be?

Một bản nhạc luôn được lặp đi lặp lại trong tiềm thức của Rikimaru. Nó xuất hiện cùng ánh trăng trong mơ, mơn trớn trên làn da trắng ngần của anh tựa như những dải lụa mỏng manh và mềm mại. Rikimaru không biết tên của bản nhạc đó. Nó không có lời. Chỉ là một khúc dương cầm, nhẹ nhàng khuếch tán và một tiếng ngân dài của giọng nam trầm ấm.

Rikimaru cũng rất hay đề cập bản nhạc kì lạ này với Alex, người bạn trai hiện tại của anh, nhưng gã nghe xong chỉ lắc đầu và nói:

"Anh chưa từng nghe nó nên anh nghĩ anh không biết đâu."

Và rồi Rikimaru lại im lặng ngồi một góc, ngẩn ngơ với tàn dư còn lại của bản nhạc mà anh có thể nhớ mang máng sau khi tỉnh giấc.

"Em dám chắc, nó có liên quan đến em." Anh nói, đinh ninh về xúc cảm chân thật của mình trong giấc mơ.

"Đừng suy nghĩ nhiều quá, em cần thay đồ và đi cùng anh. Hôm nay có buổi họp báo ra mắt MV mới của em đó. Đừng làm trễ thời gian phát hành nào."

Alex nói xong liền đứng lên, gã đi vào phòng ngủ và đi ra với một chiếc điện thoại mới màu vàng đồng:

"Hôm qua anh bận quá. Cái này là bù lại cho em."

Rikimaru im lặng, nhìn chiếc điện thoại mới tinh đặt trên bàn. Hôm kia là ngày kỉ niệm hai năm anh và Alex quen nhau. Rikimaru đã quyết định xuống bếp và nấu một bữa tối cực kì thịnh soạn, lại còn chuẩn bị thêm nến trắng và chai rượu vang thượng hạng đặt mua từ bên Mỹ. Sau khi bày trí căn phòng tỉ mỉ đẹp đến lung linh, anh ngồi bên bàn gỗ và chờ đợi gã trở về. Nhưng rồi đồng hồ vẫn cứ nhịp nhàng đều đặn đưa thời gian trôi đi, Alex đêm đó không về nhà.

Thời gian cứ thế trôi qua và bàn đồ ăn dần nguội lạnh, nến trắng cháy hết cả cây dài và đã tắt từ lâu. Rikimaru bó gối ngồi trên ghế ngủ gật. Thình lình giật mình tỉnh dậy khi nghe tiếng sét đánh rất gần căn hộ của cả hai.

Ba giờ sáng, người chờ không trở về. Đuôi mắt Rikimaru hạ xuống, khe khẽ thở dài. Anh đứng lên thu dọn tất cả, chẳng buồn ăn và bỏ luôn về phòng.

"Thôi, đừng dỗi anh nữa. Nhanh đi thay đồ rồi còn ăn sáng." Alex tiến đến xoa nhẹ đầu Rikimaru, cắt ngang dòng thời gian đang tua ngược rồi cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán anh "chúng ta sẽ bị trễ mất."

"Vâng." Rikimaru đáp, chậm rãi rời khỏi ghế sô pha.

When I look at you

Buổi họp báo được tổ chức ở một toà nhà lớn, Rikimaru không biết nó là gì và cũng không nhớ được tên gọi của nó. Anh đi cùng xe với Alex, vị chủ tịch hội đồng quản trị, đứng đầu bộ máy điều hành của công ty đang quản lí sự nghiệp nghệ sĩ của Rikimaru.

"Mọi người đến hết rồi sao?" Rikimaru nhìn xuống đồng hồ, rồi nhìn quanh khu vực sảnh, sau khi chiếc xe màu xám bạc trờ đến trước cửa toà nhà và anh cùng Alex đi vào.

"Chắc vậy" gã trả lời rồi quay sang trợ lí bên cạnh "tầng mấy?"

"Hai mươi thưa ngài."

[SanRi] VALSE DES FLEURS (END) - Lynx210Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ