.
lời nói của senju làm em có chút khựng lại, một thứ cảm xúc gì đó đang xâm chiếm tâm trí em. đôi mắt hai màu từ em nhìn vào đôi mắt ngọc của gã, thứ màu trong veo chẳng giống như gã đang nói dối. nhưng … senju nói ‘ làm sao anh có thể ra tay đánh em gái mình được ’ vậy tại sao gã lại trút giận lên cơ thể nhỏ bé của em. nia vô hồn như gã rồi quay người đi về hướng mikey." nii- chan… về thôi…em mệt rồi… "
mikey nhìn trầm ngâm nhìn đôi mắt vô hồn đang dần thiếu đi sức sống của em nhẹ gật đầu. senju nhìn em cùng ‘ kantou manji ’ rời đi chỉ có thể gượng cười. tất là vì gã mà ra, em hận gã như thế thì làm gì có sự thứ tha ở đây. em đâu thể nào cao thượng tha thứ một kẻ đã khiến em chết đi sống lại như thế. Tất cả đều là lỗi của gã cả thôi.
.
mùa đông qua thì mùa xuân sẽ đến, cái mùa đẹp đẽ nhất trong năm nhưng có lẽ nó không đẹp với em. mùa xuân này, em không được ở bên cạnh những người em yêu thương, thứ gắn bó với em hiện tại chính là căn phòng trắng sạch sẽ đầy mùi thuốc sát trùng, giường bệnh trắng dành cho bệnh nhân và hàng đống dây nhợ ghim vào cánh tay gầy gò nhỏ bé. em yếu ớt ngồi trên giường bệnh mơ hồ nhìn quang cảnh qua khung cửa sổ, trông em giống như chú chim nhỏ bị giam giữ trong chiếc lồng kính chẳng có lối thoát. Từng làn gió xuân tươi mát khẽ luồn qua cửa sổ đi vào căn phòng mang theo vài cánh hoa đào tươi mới sắc xuân. em nhìn những cánh hoa được cơn gió đưa vào vươn vải tô điểm sắc hồng trên chiếc ga giường trắng, bàn tay nhỏ bé đầy dây nhợ khẽ nhặt lên từng cánh hoa đôi môi khổ khốc sẽ lẫm nhẩm. 1…2…3….4….5…tổng cộng có 6 hoa, có phải là lời tiên đoán thời gian của em chỉ còn có 6 ngày không ?
cạch
tiếng mở cửa vang lên làm thu hút sự chú ý từ em, chậm chạp đưa mắt nhìn đến những người vừa đi vào phòng. là ‘ kantou manji ’, em nhìn mikey đi đến gần nâng tay đưa những cánh hoa cho hắn xem, nhẹ nhàng mỉm cười.
" manjirou – nii ….nhìn này….em còn sống được 6 ngày nữa đấy ?! "
mikey bị những lời nói của em làm cho cau mày, nhìn những cánh hoa trên tay em khẽ nói.
" ai nói thế ?! ….em còn sống lâu lắm đấy đồ ngốc !!!! "
bàn tay thô ráp của hắn đưa lên vồ rối mái tóc em như trách mắng vì em đã nói điềm gở. em cười nhẹ nhìn đến kokonoi vừa rửa táo từ nhà vệ sinh đi ra.
" koko – nii …. dạo này còn ai thiếu nợ anh không ?! "
" còn cả một danh sách đây… nia mau khỏe rồi đi đánh người thu tiền giúp anh !!! "
kokonoi đặt rổ táo vừa rửa sạch xuống bàn rồi lấy ra một tờ giấy từ túi áo quơ quơ trước mặt em. em bật cười nhìn qua sanzu đang ngồi rung đùi bên cạnh hất cằm đanh đá ra lệnh.
" sanzu – nii !!!! gọt táo cho em !!! "
" lợi dụng bệnh rồi ra lệnh cho anh chắc ?!!! đợi đi !! hết bệnh cưng chết với anh !!! "
dù nói là thế nhưng sanzu vẫn cầm con dao lên gọt táo. em mỉm cười chua xót với lời nói của bọn họ. hết bệnh sao ? em chẳng nghĩ là có thể hết được đâu…bệnh tình của em đã chuyển sang giai đoạn cuối cùng rồi, thời gian em tồn tại trên đời cũng chẳng còn bao lâu giờ chỉ là đếm ngược từng ngày em còn tồn tại trên cái thế gian này. mikey ngồi cạnh giường nhìn vẻ mặt bình thản của em bất giác cảm thấy đau lòng. vốn dĩ hắn đã chẳng còn xem em là thế thân của emma em gái hắn nữa, mikey cảm thấy thương cho em, thương cho cô gái nhỏ đã chịu biết bao đau đớn. mikey kéo đầu em ngã vào lòng, không để em lên tiếng thắc mắc hắn đã nhanh tay cướp lời.