Mới đó mà thời gian trôi qua thật nhanh, Vương Nhất Bác ở nhà Tiêu Chiến đã được ba tháng, ba tháng không phải quá nhiều, nhưng cũng đủ để cậu gạt hết đi nỗi sợ hãi trong lòng mình, sợ hãi sẽ bị bỏ rơi một lần nữa, cũng như bị lừa đảo. Lần này cậu hoàn toàn tin tưởng rằng, lòng tin của mình đã đặt đúng chỗ rồi.
Ngược lại, thời gian này dưới sự bảo bọc của Tiêu Chiến, khiến Vương Nhất Bác có chút ủy lại, cũng có chút dính người, giống như là việc, trước đây cậu sẽ tự mình uống sữa trước khi đi ngủ, nhưng bây giờ lại phải chờ Tiêu Chiến pha cho mới chịu uống, hay là lúc trước cậu luôn đi ngủ đúng giờ, nhưng bây giờ phải đợi Tiêu Chiến về nhà, mới yên tâm lên giường đi ngủ, và còn rất nhiều, rất nhiều những việc khác.
Mà dưới sự dính người của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không những không cảm thấy khó chịu, mà ngược lại có chút gọi là cưng chiều, anh để cho Vương Nhất Bác tùy ý dính người.
Qua mấy tháng ở chung, Tiêu Chiến cũng nhận ra rất nhiều thói quen của anh trước đây đã thay đổi, chẳng hạn như, lúc trước anh không thích đụng chạm thân mật với người khác, thì giờ đây, lại có thể dễ dàng để cho Vương Nhất Bác ôm lấy mỗi khi đi ngủ, hay như việc anh có tính sạch sẽ, không thích dùng chung đồ với người khác, thì bây giờ, lại có thể dễ dàng để cho Vương Nhất Bác đụng chạm vào đồ vật của mình mà không cảm thấy khó chịu, hoặc là bao lâu nay, anh không còn cười nhiều nữa, nhưng từ lúc cậu xuất hiện, nụ cười trên môi anh càng lúc càng nhiều hơn.
Thật ra nhiều lúc Tiêu Chiến cũng tự hỏi, ruốt cuộc bản thân mình bị làm sao, có phải hay không đã thay đổi, nhưng khi anh thử tiếp xúc với những người khác, thì bản chất của anh vẫn như vậy không thay đổi, có hay không là do người khiến cho anh thay đổi mà thôi.
Mà ở chung với nhau vài tháng, Tiêu Chiến nhận ra một điều, Vương Nhất Bác thật ra khá giống anh, chẳng hạn như việc lạnh nhạt với người khác nhưng ở trước mặt anh thì lại biến thành Vương Điềm Điềm dính người, ở trước mặt người lạ, thì luôn là một bộ dáng xa cách, nhưng khi ở trước mặt anh, thì lúc nào cũng vui vẻ, cười nói ngọt ngào. Mấy lần anh gọi điện cho cô giáo chủ nhiệm của cậu, cũng được than phiền về việc này, ở lớp Vương Nhất Bác học khá tốt, nhưng mà cậu lại khá lạnh nhạt với bạn bè, không tiếp xúc nhiều với bạn bè trong lớp, có nhiều bạn muốn làm thân, đều bị cậu phũ phàng từ chối.
Tiêu Chiến còn nhớ, có một ngày anh đến đón cậu, lúc ở cổng trường, có một cô bé vô cùng xinh xắn, chạy theo cậu, miệng lải nhải không ngừng, thế mà Vương Nhất Bác không nói gì, trên mặt còn làm ra vẻ rất khó chịu, sau đó dừng lại, lạnh nhạt buông ra một câu.
"Người nhà cậu không chê cậu phiền sao?"
Câu nói kia khiến cô bé cứng đơ tại chỗ, sau đó khóc lớn, thế nhưng Vương Nhất Bác không những không dỗ dành, mà ngược lại còn liếc người ta một cái, lên tiếng.
"Vô vị." Rồi bỏ đi.
Tiêu Chiến đứng bên đường, thu hết mọi thứ vào tầm mắt, không hiểu sao nhìn thấy biểu hiện của cậu như thế, lại có chút vui lòng.
Lúc lên xe, Tiêu Chiến quay sang hỏi cậu.
"Tại sao lúc đó em lại như thế với bạn nữ?"
BẠN ĐANG ĐỌC
(ZSWW) Chú Ơi! Em Yêu Chú. (Hoàn)
FanfictionTiêu Chiến vì thương tình đứa bé không cha, không mẹ, không nơi nương tựa, cho nên liền đưa về nuôi dưỡng, xem như em trai mà thương yêu. Thế nhưng mười năm sau, đứa bé ấy lại nói yêu anh, thương anh, không phải tình cảm người thân mà là tình cảm đô...