Chương 15 Bể bơi ngạt thở + dắt chó đi dạo

3K 32 0
                                    


Tống Minh mua bất động sản ở ngoại ô, cách xa nội thành tựa sơn hướng thủy, nhà ở cũng không nhiều, Tống Minh lựa chọn địa điểm vì lần đạp thanh này, vừa thuận tiện điều giáo lại có phong cảnh hợp lòng người.

Xuống cao tốc sau lại là đường nhỏ, liên tục 3 tiếng sau, hai người rốt cục đến đích, không khí mát mẻ khiến Tống Minh cảm thấy phiền não gần đây đều biến mất. Tống Minh xây nhà ở chỗ này không tính lớn, căn nhà một tầng tinh xảo đơn giản với một gác lửng, nhưng được sân rộng vây quanh, từ cảnh vật cây cối trong sân dễ dàng nhìn ra là thảm thực vật bản địa được cắt tỉa một chút, Tống Minh còn bảo người ta dẫn nước chảy thành một bể bơi không lớn không nhỏ. Sắc trời đã tối, hai người nghỉ ngơi trước, Tống Minh mang vòng cổ cho Chu Phàm, trên tay, đầu gối cùng chân đều mang bọc bảo hộ, thả xích rất dài khóa sau cửa, để cậu tự đi làm quen xung quanh một chút cũng thuận tiện quét dọn nhà cửa, còn Tống Minh thì lái xe đến chợ gần đó mua nguyên liệu nấu ăn.

Chu Phàm nằm ở cổng, ánh nắng trời chiều đang dần dần biến mất, mỗi gian phòng cậu đều dạo qua một vòng, phát hiện phần lớn trên mặt đất đều được tỉ mỉ tải thảm trúc, sau đó cậu quét sạch mặt đất, đồ dùng trong nhà cũng đều lau một lần. Chủ nhân để cậu làm quen với cảnh vật chung quanh, thế nhưng sân thật sự quá lớn, trong sân đường nhỏ uốn lượn, nhìn giống như cảnh mênh mông bên ngoài. Hơn nữa, hiện tại trời đã tối, cậu sợ trong sân sẽ có côn trùng và rắn, ngẫm lại liền khiến cậu không rét mà run.

Ngơ ngác nửa ngày lại sợ chủ nhân trở về nhìn thấy lại tức giận, Chu Phàm cuối cùng đành phải bước ra cánh cửa kia, đường nhỏ uốn lượn quanh co bề ngoài vô cùng chỉnh tề, bên trên cũng trải một tầng thảm trúc, cái này khiến cậu tự tin thêm, chủ nhân cẩn thận thế này cậu hẳn phải hoàn toàn tin tưởng sự sắp xếp của chủ nhân. Nhưng khi cậu nhìn thấy cũi chó ở một góc, Chu Phàm chỉ muốn len lén kéo cái cũi lại, tốt nhất cách nhà gần hơn chút.

Chờ Tống Minh trở về, thấy Chu Phàm ai oán nhìn hắn, như dự đoán nói: “Nhìn thấy cái cũi ở ngoài kia, không vui?”

Chu Phàm nhanh chóng lắc đầu: “Không có, không có.”

Tống Minh đưa tay rút một bàn tay cậu: “Đừng nói dối.”

Chu Phàm bèn nói thật: “Vâng. . . Chó cái ti tiện thấy cái cũi ở bên ngoài liền sợ. . . Sợ  đêm phải ngủ ở bên ngoài.” Tống Minh hững hờ nói: “Chó ở nông trang bên này đều trông nhà.” Chu Phàm nghe được lời Tống Minh như vậy liền hiểu mọi việc đã được định, cậu cuối cùng thử thỉnh cầu: “Có thể cách cửa nhà gần hơn một chút không. . .” Cậu không ngừng cam đoan: “Chó cái ti tiện sẽ trông nhà thật tốt, chỉ là cách chủ nhân quá xa, tới gần nhà một chút xíu liền tốt.”

Tống Minh không để ý, nắm xích nói: “Đều đói rồi, đi nấu cơm trước đi. . .”

Chu Phàm đi theo bước chân của chủ nhân, nhìn thấy nguyên liệu trong phòng bếp rồi liền bắt đầu nghiêm túc xử lý. Tống Minh mua phần lớn đều là nguyên liệu đặc sắc ở nơi này đặc sắc, có một ít Chu Phàm chưa từng xử lý qua. Cậu sợ làm xong mùi vị không ngon chọc Tống Minh tức giận, cũng không suy nghĩ thêm nữa đặt ở bên ngoài vỉ hấp, khiến chủ nhân ăn uống vui vẻ là một trong những chức trách của cậu.

Muốn Làm Mẫu Cẩu Của NgươiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ