Izuku bắt đầu kể
-Con người sinh ra thì 80% bẩm sinh đã có năng lực, tôi thì thuộc 20% còn lại. Thay vì bẩm sinh đã có thì năng lực của chúng tôi phải có điều kiện để kích hoạt. Năng lực của "vô năng" càng mạnh bao nhiêu thì điều kiện cũng càng khó bấy nhiêu, chính vì thế mà năng lực của chúng tôi sẽ mạnh hơn người thường.
-Đó là lí do cậu có thể điều khiển nhiều người như vậy
-Phải. Nhưng cái giá phải trả cho việc có được năng lực là không thể sống được lâu. Có lẽ đây chính là hình phạt mà chúa trời dành cho chúng tôi vì đã lấy đi thứ vốn không phải của mình.
Sau đó Izuku cởi áo của mình ra, trên người cậu có đầy những vết sẹo nhưng so với trước kia thì có vẻ chúng đã to hơn và gần như dính vào nhau
-Ông thấy thì có vẻ chỉ là những vết sẹo to bình thường thôi. Nhưng trong mắt tôi, những vết sẹo đó lại là cái thứ gì đó đang không ngừng lan ra cơ thể, tôi gọi nó là "dấu ấn" . Có lẽ khi nó đã bao phủ hoàn toàn lấy cơ thể tôi thì cũng là lúc sinh mạng tôi kết thúc, là lúc tôi phải trả lại thứ không thuộc về mình.
-Vậy nếu ta lấy đi năng lực của cậu thì cậu sẽ sống chứ?
-Tôi vẫn sẽ chết thôi
-Vậy cậu còn lại bao nhiêu thời gian?
-Chắc chỉ còn khoảng một năm nữa thôi.
-Vậy chúng ta sẽ còn chỉ còn 1 năm để đồng hành cùng nhau
-Không. Trong vòng nửa năm tới, tôi sẽ ở bên cạnh và giúp đỡ Tomura, sau đó tôi sẽ rời đi
-Thời gian còn lại của cậu thì sao?
-Tôi sẽ ở bên học trò của mình
-Nhưng cậu đang là tội phạm
-Tôi sẽ tự có cách.
-Cậu thú vị thật đấy
-Ông không tò mò vì sao tôi làm vậy ư?
-Không
-Vì sao?
-Ta chỉ muốn tôn trọng cậu thôi
-Cảm ơn. Ông bảo tôi muốn gì thì ông cũng sẽ đáp ứng đúng không?
-Phải
-Vậy trong khoảng thời gian đó, tôi muốn ông đừng tấn công UA, được chứ?
-Được thôi. Vậy hãy tiếp tục chiếu cố nhau trong nửa năm tới nhé Midoriya Izuku
-Tôi cũng vậy
Nửa năm trôi qua rất nhanh, học sinh trường UA đã chuyển vào ký túc xá. Trong vòng nửa năm, các học sinh đã học tập và rèn luyện, lấy được bằng tạm thời và thực tập ở các văn phòng anh hùng, vài người cũng đã đạt được cho mình những thành tựu riêng, mỗi người đều đang dần tiến tới giấc mơ trở thành anh hùng của mình. Còn về phía LMTP, nhờ có sự giúp đỡ của Izuku, LM đang dần trở nên lớn mạnh hơn, hiện tại thì các thành viên đang luyện tập ở chỗ thủ hạ của AFO.
Thời gian càng trôi thì sức khỏe của Izuku cũng yếu dần, anh cũng đã gầy hơn trước nhiều. Suốt nửa năm anh cũng không liên lạc với Kei, chắc cậu ấy cũng lo cho anh rất nhiều. Hôm nay là ngày mà anh rời khỏi LMTP, nhưng chỉ có AFO là biết điều đó, anh quyết định rời đi mà không nói gì vì nếu anh nói thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều. Tối hôm đó, anh trở về ngôi nhà quen thuộc của mình, đã rất lâu rồi anh không về đó. Đứng trước cửa, anh chần chừ mãi mà không bước vào
![](https://img.wattpad.com/cover/280893000-288-k586494.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bnha] Kẻ trung lập
Fiksi PenggemarMidoriya Izuku là một kẻ vô năng, sau khi trải qua bi kịch hồi còn nhỏ thì cậu đã từ bỏ giấc mơ làm anh hùng và ........muốn biết tiếp thì vào đọc thử truyện nhé