_𝓘𝓱𝓪𝓶 𝓛𝓾𝔂𝓮𝓷_
Tiểu hài nhi khóc đến mi mắt đỏ ửng, trâm ngọc trên mái tóc tơ mềm bị đẩy lệch, y phục sắc cam thảo rũ xuống bên đôi chân nhỏ nhắn, hài nữ đem vạt áo lau đi nước mắt, tựa người bên tay nam nhân ngũ quan cương nghị đã lộ ra chút nhu hòa ưu thương.
"Phụ hoàng, Mẫn thiếu thiếu vẫn còn sống chứ ạ?", cô bé nỉ non thật nhỏ.
Long sàn hoa lệ đã không còn toát ra khí chất uy áp mạnh mẽ tựa năm nào, văn võ bá quan ngày đó kẻ phản đầu rơi máu chảy, người trung dựng nước bồi dân, hậu cung cũng mất đi dáng vẻ cô liu hiu quạnh, hoàng cung rộng lớn thiếu vắng những bóng hình thân thuộc.
Kim Ngự Hiển xoa đầu hài nữ của mình, mi mục bình lặng vô cảm, "Kim Nhất Tư, con có hiểu ý nghĩa tên của mình hay không?"
"Nhất trong duy nhất, tư trong tương tư, một khắc trùng phùng, một đời tương tư, chỉ yêu duy nhất một người", nhi nữ chưa trưởng thành đã thật xinh đẹp dùng chất giọng non nớt thuật lại những lời mẫu thân vẫn luôn giảng dạy.
Đoạn tình sử trôi qua tròn mười năm tựa như một khúc thi ca, đi mãi theo quãng đường vô tận của thời gian.
Hồi ức phủ vội một tầng bụi mỏng, khiến con người ta ngày đêm hoài niệm.
.
Kim Ngự Hiển hay hoàng tử nhỏ tuổi nhất trong gia tộc Hoàng Kim, xuất thân so với tam hoàng tử thời bấy giờ đã có chút danh phận, tuy mẫu thân là giai nhân được chiêu mộ dưới trướng một vị quan trấn phủ, nhưng vẫn thường bị lãng quên nơi cung cấm mưu mô tâm tối, người mẹ sinh ra Kim Ngự Hiển ham danh lợi ghét sự cô độc, cùng đàn ông gian dâm vô độ bị một nữ hầu phát hiện bẩm báo lên hoàng hậu, chết không toàn thây.
Lục hoàng tử khi ấy mười một cứ như vậy rời khỏi hoàng cung, hoàn toàn biến mất trong mắt Kim Đạo Quân và nhiều kẻ khác.
Kim Tại Hưởng năm đó tựa như một vị thần giáng thế, y phục đen tuyền tung bay giữa đêm đông tuyết rơi trắng xóa, loạn tóc dài mang sắc xám bạc rực sáng, đáy mắt người bình thản khẽ động, khí chất đế vương chẳng cách nào che giấu.
"Từ giờ đệ không còn là Lục hoàng tử Kim Ngự Hiển nữa mà là Ngự Hiển, thị vệ phò trợ bên cạnh Tam hoàng tử Kim Tại Hưởng"
Gã không hiểu, vị Tam ca này vì cái gì luôn phải nhọc công bành trướng thế lực, một mình gồng gánh sức nặng ngàn cân chốn loạn thất bát tao này nhưng lại chẳng hề có ý định với ngôi vua, thậm chí người đã cho xây dựng nơi an dưỡng tuổi già cách xa hoàng cung mấy vạn dặm, chỉ chờ đến ngày có thể rời đi.
Nhưng vào khoảnh khắc trông thấy hài tử nhỏ gầy ngồi gọn trong lòng Kim Tại Hưởng, ngũ quan y khả ái mềm mại, đuôi áo đỏ rực tựa cẩm chướng bị vân vê trên những ngón tay tròn trịa, khóe mi tinh nghịch vô ưu cùng gò má trắng nõn, cánh môi hồng cong vút, cười lộ hàm trên ngọt ngào.
![](https://img.wattpad.com/cover/230424022-288-k697546.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
「Taegi」Tham luyến
Hayran Kurgu"Em là phóng túng, là ngoại lệ duy nhất của cuộc đời ta."