.5

292 35 0
                                    

Trong đầu Cung Tuấn vẫn nhớ rất rõ lần đầu anh và Triết Hạn gặp nhau. Không phải là một ngày nắng đẹp rạng ngời, cũng không phải là mùa hoa nở rộ khắp hai con đường, càng không phải là mùa thu lá đổ vàng trên từng góc phố. Hôm ấy là một ngày mưa rất to, to đến mức cuốn trôi cả một mảng cảm xúc tốt đẹp của anh.

Tâm trạng của Cung Tuấn sau khi ướt đẫm, như bản thân của mình, thì lại bắt gặp một nụ cười tươi của Triết Hạn mà bất giác lại được hong khô. Người con trai với đôi mắt sáng ngời, giọng nói trong trẻo, khuôn miệng xinh xắn kèm theo đồng xu ở khoé môi, khiến lòng anh khi ấy có chút ngẩn ngơ. Ấn tượng sâu sắc nhất chính là sau một vài câu nói chuyện bâng quơ, Triết Hạn lại dúi vào tay anh một viên kẹo gừng. Cả đời Cung Tuấn cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ăn cái hương vị cay nồng này, nhưng hôm đấy anh lại thấy rất ngọt, không biết kẹo ngọt hay nụ cười của ai đấy ngọt.

Những ngày sau anh rất hay tới lui ở cửa tiệm. Không biết bản thân bị ma xui quỷ khiến gì lại mua rất nhiều vật không cần thiết, có khi chỉ mua hộp tăm bông, mà lại chọn đúng khung giờ Triết Hạn đi làm. Lúc đấy anh vốn chỉ nghĩ bản thân có lẽ đã tìm được một người bạn mới.

Nhưng càng về sau, anh lại không thể tự chủ được cảm xúc của bản thân mình. Chỉ cần ở gần Triết Hạn là bất giác cảm thấy rất căng thẳng. Chỉ cần cậu cười một cái là mọi thứ xung quanh anh như sáng bừng lên, tim đập loạn xạ trong lòng ngực mà như gõ trống. Không hiểu một người đàn ông đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi, mà sao vẫn cứ dao động như ở thời điểm còn là học sinh.

Cung Tuấn nhớ cái đêm mà anh mời Triết Hạn cùng mình đi ăn tối, hôm ấy là vào tháng 6, thời tiết rất mát mẻ. Cả hai hẹn nhau ăn lẩu ở một quán nhỏ ven đường, quán trông khá lụp xụp, bàn ghế cũ kỹ, không gian chật hẹp nhưng lại rất sạch sẽ. Tuy quán không lớn nhưng lượng khách lại không hề nhỏ, ngồi trải dài từ trong quán đến tận ngoài ven hồ. Cậu bảo nơi này bán lẩu rất ngon, giá thành lại rẻ, cậu ăn ở đây thường xuyên nên chủ quán vẫn nhớ mặt. Khi cả hai vừa đến, Triết Hạn đã lẻn vào trong gian bếp, vừa đi miệng vừa kêu to "A Cửu! A Cửu! Khách quý đến rồi đây."

A Cửu chính là chủ quán ở đây, người này tướng tá béo tròn, khuôn mặt đầy đặn trông vô cùng phúc hậu. Khi cười hai mắt liền nhíp lại thành một đường thẳng, tuy vậy nhưng lại rất rộng lượng. Hôm đó còn đặt biệt kê cho hai người một cái bàn to sát bờ để mát mẻ, riêng phần lẩu đơm thêm rất nhiều thịt, còn bảo là chiêu đãi khách quý.

Nếu được nói như trong truyện tiểu thuyết, thì Cung Tuấn liền ví đêm hôm ấy trời quả là "trăng thanh gió mát". Lúc đó khoảng tám - chín giờ đêm, không khí cũng loãng dần, cái nóng oi bức của buổi trưa cũng dần lui xuống, nhường cho sự se lạnh được tự do giải phóng. Anh còn nhớ hương vị lẩu rất ngon, vị cay nồng đậm, ăn vào liền có cảm giác tê ở đầu lưỡi, nhưng gia vị được nêm nếm rất vừa phải, khử được mùi tanh của thịt. Anh là một người ăn cay không giỏi, mà hôm ấy còn đặc biệt ăn đến no căng.

Triết Hạn thì có vẻ như rất cao hứng, lẩu vừa nóng vừa cay, cậu ăn đến mức mặt đỏ bừng, mồ hôi không tự chủ mà lăn dài hai bên mặt. Cung Tuấn chống một tay nhìn bộ dạng của cậu ăn đến buồn cười. Trong đầu anh lúc đó chỉ có duy nhất một suy nghĩ "người này thật sự rất đáng yêu". Môi cậu có chút ứng đỏ, bóng loáng trông như mới thoa lên một lớp son dưỡng, cảm giác rất mềm và mịn. Cậu vừa ăn vừa kể cho anh nghe rất nhiều câu chuyện về bản thân lúc còn bé tí. Cậu kể năm đó sống với vợ chồng dì và hai người con của dì. Gần nhà hàng xóm có một cây xoài rất to, đến mùa là trái đậu đầy cả cây, nếu chín thì mùi thơm khắp một góc. Vì lúc đó Triết Hạn rất tinh nghịch nên đã bày mưu, trèo tường vào trong đấy hái trộm xoài đem về chia cho hai đứa nhỏ trong nhà cùng ăn. Mấy vụ đầu đều trót lọt, nhưng đến vụ cuối thì xui xẻo bị bắt gặp. Nhưng do nhà đó cũng lương thiện, họ phạt cậu phải đem một rổ xoài to đi phát cho hết các nhà trong xóm. Hại cậu phải đi từ hai giờ trưa cho đến tận sáu giờ tối mới được về ăn cơm, nhưng bù lại được thưởng thêm mấy món ăn ngon mà mọi người cho ngược lại.

hoàn||tuấn hạn - ám muội Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ