Chương 16: Khốn Kiếp! (SM)

1.7K 66 0
                                    



Một đám người mặc đồ đen đứng xung quanh nàng, bọn chúng bắt nàng lại, dùng băng keo quấn chặt lấy tay chân nàng, ném nàng xuống trước mặt cô.

Nàng nhìn thấy gương mặt cô không có chút cảm xúc nào, nó lạnh đến nỗi tim nàng cũng lạnh. Cố gắng ngồi dậy, nàng không muốn mình xuất hiện trong mắt cô một cách khốn khổ như vậy.

"Tại sao em lại cho người trói tôi lại?"

"Cô tuy đã hết giá trị lợi dụng, nhưng cô nắm được rất nhiều bí mật, xin lỗi Phạm Đình Minh Triệu. Trước đây tôi nói yêu cô...đều là giả."

Từng lời từng lời chạy vào tai nàng, không có đả kích lớn như nàng nghĩ, cũng không có khóc quấy lên như cách nàng đã chuẩn bị. Có gì đó nghẹn ở cổ họng, ngẩng đầu lần nữa nhìn cô, nàng không nói nên lời. Thật sự nàng rất muốn giết cô, muốn chửi mắng cô là tên khốn kiếp, nhưng nàng lại không làm được.

Trong bóng tối mờ mờ ảo ảo, gương mặt cô dần dần cách xa, nàng cảm nhận được sự lạnh lẽo từ họng súng đang chĩa thẳng vào đầu. Có thể không, trước khi chết đi nàng muốn nhìn kỹ gương mặt cô thêm một chút nữa...

————

Tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, bên ngoài cửa sổ trời đã sáng hẳn. Đầu nàng đau như búa bổ, cảm nhận được cơ thể nằm trên tấm nệm mềm mại. Hít sâu một hơi, giấc mơ vừa rồi vẫn còn ám ảnh nàng.

Cử động thân thể một chút, chân nàng gần như vô lực, bên dưới truyền đến từng trận đau nhức, cảm giác nóng rác vẫn còn quanh quẩn.

Nàng nghiến chặt răng, cố gắng khắc chế tâm tình của mình lại. Trên giường cũng chỉ có một mình nàng nằm, căn phòng này lạ lẫm không giống căn phòng lúc trước nàng ở.

Nó rộng hơn, cũng được trang hoàng lộng lẫy hơn, chỉ với tông màu xám trắng nó nhìn sang trọng hơn hẳn.

Cảm nhận được trên thân thể vẫn đang trống trơn, nàng muốn ngồi dậy đi thay đồ, đáng tiếc chân vừa chạm đất liền vô lực ngã lại trên giường.

"Cạch" một tiếng cửa mở ra làm nàng bất ngờ, kéo tấm chăn to lớn che chắn cơ thể xích loã của mình lại. Liền thấy gương mặt cô vô cùng đắc ý đi vào.

- Thế nào, đêm qua tôi đã thấy hết bây giờ cô còn ngại sao? (Duyên)

- Cô im miệng! (Triệu)

Nàng hét lớn với cô, nhùn thấy cô làm vẻ mặt dửng dưng đưa hai tay đầu hàng sau đó ngồi xuống bên kia giường.

- Mau đưa quần áo cho tôi. (Triệu)

- Gấp gáp làm gì? (Duyên)

- Tôi còn phải đến công ty. (Triệu)

- Đêm qua mới vừa vui vẻ, hôm nay nhanh như vậy đã muốn đi? (Duyên)

"Chát" tiếng da thịt va chạm lớn, cô ôm lấy một bên mặt bất ngờ nhìn nàng. Nhìn thấy gương mặt nàng đỏ bừng, hốc mắt cũng đã đày ấp nước.

- Kỳ Duyên cô đừng nghĩ cô làm như vậy với tôi, tôi sẽ phục tùng theo cô... nhiều lắm chỉ là một cái lần đầu, sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra nữa. (Triệu)

HẦU GÁI, EM LÀ VỢ TÔI! { BHTT - COVER } [Kỳ Duyên x Minh Triệu ] Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ