Thư Tình

371 56 0
                                    

#SSFluffDay
—————

Sasuke giữ những bức thư trong một chiếc phong bì lớn, ở sát phía trong của chiếc tủ khoá đầu giường.

Không ai biết về những bức thư đó trừ cậu, không một ai, Orochimaru không, Kabuto cũng không. Đó là bí mật của cậu.

Sasuke không bao giờ muốn để người khác thấy bản thân trông thật yếu đuối.

—————

Ngày đầu tiên của tháng thứ hai sau khi rời khỏi làng Lá, Sasuke biết mình cần gì đó để nhớ về. Orochimaru mỉm cười, vỗ vai cậu và cậu ghét nụ cười đó, hắn nói ra vài lời dạy dỗ hiếm hoi:

"Cậu phải tự tìm ra phương thuốc để quay lại hình dạng bình thường, ta không muốn cậu khiến bản thân chết chỉ để thoát khỏi nguyền ấn."

"Hừm, không cần ông phải nói."

"Ta rất muốn nhìn thấy cậu điều khiển được hình dạng đó đấy, Sasuke-kun."

Cậu không trả lời lại, hắn không thèm che giấu sự thèm khát cơ thể cậu. Hắn chưa bao giờ từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để chiếm lấy thân xác cậu, Sasuke biết rõ điều đó. Hắn muốn cậu mạnh lên và cậu cũng vậy. Orochimaru híp mắt lại, hắn vỗ thêm vài cái lên vai cậu trước khi quay người rời đi. Cậu không phải đứa phá phách, Orochimaru hiểu rõ Sasuke, cậu vẫn sẽ không làm bất kỳ chuyện gì vượt quá phải phép, vì cậu vẫn cần sức mạnh của hắn.

Cái bóng dài khuất dần sau những khúc quanh tối tăm cho đến khi cậu chẳng còn thấy bất kỳ điều gì khác ngoài những ngọn đuốc lập loè. Hắn đi rồi.

Sasuke ngồi phịch xuống đất, cậu bắt đầu nhớ lại những gì mà Orochimaru đã nói:

"Cậu phải tự tìm ra phương thuốc."

Phương thuốc của cậu, làm thế nào để tìm ra? Cậu biết Orochimaru có loại thuốc ngăn chặn nguyền ấn lây lan, nhưng đồng thời nó cũng ngăn chặn cả sức mạnh cậu cần. Cậu cần thứ gì đó, giúp cậu có thể sử dụng thứ ấn chú này như vũ khí chứ không phải để nó điều khiển cậu như lúc này. Sasuke lục tung từng ngăn kéo của não bộ, cố gắng nhớ lại những gì Orochimaru đã từng nói về cách kiểm soát ấn chú.

Cho đến khi cậu đụng đến ngăn tủ sâu nhất.

Và cậu không ngăn được ký ức chảy dọc theo dòng sông quá khứ, đưa cậu về lại nhiều tháng ngày trước. Miếng táo giòn ngọt trên đầu lưỡi, vòng ôm chặt dập hết những ngọn lửa đang đốt cháy cơ thể cậu, bàn tay nhỏ đan qua kẽ tay đang run rẩy, giọng nói ngọt ngào tựa khúc nhạc mùa xuân len lỏi vào trong tai.

Sasuke giật mình khi ấn chú trên người cậu bắt đầu rút lại, từ trạng thái hai rồi quay về trạng thái một rồi không còn gì cả. Trong bất ngờ và cả sợ hãi, cậu nghe cái tên vô tình bật ra khỏi bờ môi đang run rẩy:

"Sakura..."

—————

Sasuke không muốn Orochimaru hay Kabuto thấy cậu như thế này. Trước mắt cậu là những tờ giấy đã đầy chữ, một chiếc bút và bình mực gần thấy đáy. Sasuke biết rằng mình không nên thế này, nhưng vốn cậu thể chẳng làm được gì để ngăn cản đôi tay mình viết lên những điều đó.

{SasuSaku} Virginia CreeperNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ