TG: ☘Chiếc lá xanh xanh☘
Truyện được đăng trên WATTPAD và MANGA TOON.
______________________________________
Thời gian vẫn tiếp tục trôi, không chờ đợi bất cứ điều gì.
Cũng đã một năm trôi qua hoặc có thể là hơn, ít nhất theo trí nhớ của họ là vậy.Xuân đến.
Hè đi.
Thu sang.
Đông lại về.
...
"Mệt quá đi": Genta than thở vì...:" Lũ tà đạo này sao ngày nào cũng gây rắc rối vậy chứ?"
"Vì chúng là tà đạo": Ryunosuke như có như không đáp trả câu nói vừa rồi.
"Haizz...anh không hiểu vấn đề sao?"
"Thôi được rồi đó Genta, cho dù có mệt cũng phải ngăn chúng làm ra tội ác, hiểu chứ!": Mako chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống rồi cầm tách trà lên đưa cho Kotoha:" Của em đây"
Kotoha vui vẻ nhận lấy:" Cảm ơn chị"
Họ vui vẻ nói chuyện duy chỉ có một người lẳng lặng đi về phòng.
Tiếng đóng cửa vang lên, dù cho có nhỏ nhưng những người kia cũng biết."Đã bao lâu rồi nhỉ?": Mako mang gương mặt buồn bã nhìn về hướng căn phòng.
"Đã một năm rồi...một năm trôi qua, đối với người cũng không dễ dàng gì": Ryunosuke thầm nhớ lại những ngày đầu không có người ấy ở đây.
Lúc đó, không khí trong trang viên hết sức u ám.
Không có giọng nói ấy, không có người suốt ngày bày trò chọc phá nữa.
Đến chú Hikoma cũng cảm thấy thiếu vắng.
Mãi đến vài tháng sau mới đỡ hơn chút, chỉ có Takeru là vẫn não nề như vậy.Bọn họ cứ nghĩ đến chuyện đó không khí càng nặng nề.
"Thôi được rồi, buồn đến như vậy là đủ rồi": Genta đang nằm thì bật dậy, nở nụ cười:" Cứ tin tưởng chúng ta cùng đợi em ấy về"Thấy vậy 3 người kia cũng vui vẻ gạc bỏ mọi đau thương qua một bên.
"Được": Ryunosuke.Còn ở trong phòng lúc này...
"Đến khi nào em mới về?": Takeru cầm lấy chiếc hộp nhỏ, bên trong có vài mảnh vụn."Lúc đó em đã nói..."
Takeru nhớ lại khoảng khắc Chiaki ngã xuống, những lời nói cuối cùng cậu để lại. Cũng là động lực duy nhất thúc đẩy để anh có thể duy trì tới bây giờ.
Hôm đó...
Chiaki bất giác ngã xuống."Máu...Chiaki sao lại có máu": Anh lo sợ nhìn cậu.
"Takeru...tôi yêu anh": Chiaki nở nụ cười vui vẻ nhìn anh, nhưng ẩn sâu trong nó lại có vẻ gì đó rất buồn.
"Anh biết, anh biết mà Chiaki": Takeru nước mắt lăn dài:" Phải rồi! Anh phải đưa em vào viện"
Ngay lúc định bế cậu lên thì Chiaki lại lắc đầu.
"Không kịp đâu": Trong lời nói của cậu lại kèm theo chút mệt mỏi:" Từ nãy tôi đã biết nó..."
"Làm sao? Em làm sao vậy?": Anh hiện giờ vô cùng lo lắng cho cậu.
Chiaki cũng gắng sức nói vài câu, vì chỉ sợ sau này sẽ không còn cơ hội.
"Từ khi nãy...em đã biết viên đạn có...độc"
BẠN ĐANG ĐỌC
Mãi Mãi Không Buông Tay. (Phần2)
Short StoryVào lúc ánh sáng sắp vụt tắt... _Là em đây_