Chap 8: Chỉ còn mình em

399 20 1
                                    

Ông Kim vừa đi công tác về hay tin các anh đã mất liền lên cơn đau tim mà thở gấp, người làm xung quanh hoảng sợ đi lấy thuốc cho ông uống. Khi ổn định lại nhịp thở ông cố gắng bình tĩnh muốn nghe đầu đuôi câu chuyện nhưng lạ thay không ai hó hé lời nào. Ông nhìn sắc mặt của từng người cũng đủ hiểu, liền nhờ quản gia đỡ mình đi lại ghế rồi đuổi người làm đi ra ngoài

"Ong quản gia, ông làm ở đây cũng đã được 30 năm chắc hẳn ông cũng hiểu tôi và tôi nghĩ ông sẽ không giấu tôi bất kì điều gì đúng không?"

Quản gia đứng bên cạnh đang rót trà cho ông khẽ khựng lại. Ông Kim nói không sai, không phải không hiểu mà ông rất hiểu ông Kim là người như thế nào. Ông vào Kim gia từ khi ông Kim còn rất nhỏ, tính ra Ong quản gia lớn hơn ông 10 tuổi và là người chăm sóc ông từ nhỏ nên họ xem nhau như người anh em dù cách xưng hô theo chủ tớ. Người quản gia đặt nhẹ ấm trà mà thở dài

"Cũng không thể giấu ông được, tôi sẽ kể những gì mà tôi biết cho ông nghe chuyện này xảy ra từ hôm qua........."

Những lời nói, từng câu chữ được thốt ra từ miệng quản gia khiến sóng mũi ông cay lên từng đợt

"Đã tìm được thi thể chưa"

Ông cố gắng kìm nén nước mắt nhưng khuôn mặt ông đã đỏ bừng lên đến nỗi muốn tím tái

"Dạ chưa thưa ông"

Thấy ông không nói gì người quản gia xin phép rời đi. Ông lúc này như muốn rơi vào vực thẩm, các đứa con tội nghiệp của ông đã bị chính người vợ mà mình hết mực tin tưởng và yêu thương giết chết. Mớ suy nghĩ hỗn độn xuất hiện trong đầu khiến ông muốn bật khóc như một đứa trẻ. Lúc này điện thoại ông reo lên, đôi tay vớ lấy chiếc điện thoại bắt máy

"Alo, Kim gia xin nghe"

"..................."

Không biết người đầu dây bên kia nói gì khiến cơ mặt ông nhăn lại rồi giãn ra, nói xong người kia liền tắt máy không để ông nói gì. Lúc này hai mẹ con bà Kim bước vào nhà bắt gặp ông đang ngồi sofa thưởng thức trà mà lo sợ. Bà không nghĩ ông lại về sớm như vậy đành phải tùy cơ ứng biến thôi.

"Ông...ông về hồi nào, sao không nói mẹ con tui biết"

Bà và MinGi đi lại ngồi xuống ghế giữ thái độ bình tĩnh nói chuyện với ông, ông nghe bà hỏi không nói gì mà đặt nhẹ tách trà nhìn về phía người vợ và đứa con trai đã gián tiếp giết các anh mà mình cho là tốt đẹp không khỏi thầm cười khinh miệt.

"Tôi về sớm vì nhớ bà và các con thôi. Mà mấy đứa kia đâu rồi"

Nghe ông nhắc đến các anh, hai mẹ con tim không khỏi đập nhanh, mồ hôi trên trán chảy ra đầm đìa miệng cứ lắp ba lắp bắp không nói nên lời. Bà Kim thấy ông không biết gì về chuyện hôm qua cũng nhẹ nhõm đi phần nào. Bà nên bịa đặt ra chuyện gì đó vì tài liệu bị đốt đó không hề quan trọng dù mất đi nó cũng không tổn thất gì, vậy mà bà đã lấy cớ nói nó chính là tài liệu quan trọng để thực hiện mục đích của mình, lấy đi tính mạng của 6 đứa trẻ tội nghiệp chỉ mới 8 tuổi. Tay bấu lấy đùi để làm đau mình mà nước mắt chảy ra, đôi mắt ngước nhìn ông nhưng tay vẫn bấu lấy đùi mình càng lúc càng mạnh

[Allkook] Dập Tắt Thù HậnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ