Cánh cửa mở ra MinGi, GwangMi, và Jinna bước vào hốt hoảng la lớn chạy lại kéo em ra.
Đồng thời lúc này các anh, ông bà Im và Sirin cũng tới nơi, bất ngờ thay ông Kim cũng có mặt cùng em trai và cô gái lạ mặt. Cô gái tên Hana thấy nam nhân kia liền chạy lại la lớn:
-Park Jimin em nhớ anh
Jimin ngơ ngác mắt đanh lại gạt tay cô ta ra cất giọng:
-Hana sao em lại ở đây, anh đã nói là không muốn gặp mặt em rồi mà
Cô ta bĩu môi đôi mắt ươn ướt như sắp khóc, Jung Hoseok mới lên tiếng giải vây:
-Cha lâu rồi không gặp người, sao người về không kêu tụi con ra đón
-Ta muốn tạo bất ngờ cho bọn con, ấy mà nghe chị dâu nhập viện nên đi thăm
-Thôi chúng ta vào trong rồi nói chuyện
Bác sĩ, y tá chạy ra vào phòng bệnh của bà Kim khiến họ khó hiểu thì thấy GwangMi và Jinna cố gắng giữ người Jungkook lại, MinGi đang đau đớn băng vết thương ở tay còn bác sĩ, y tá đang cố gắng kích điện cho bà Kim. Họ bàng hoàng khi thấy nhịp tim của bà Kim là một đường thẳng rồi nhìn sang Jungkook đang kích động được hai người con gái giữ lại. Bác sĩ cực lực kích điện cho bà Kim nhưng vẫn không có động tĩnh, bác sĩ tăng điện đến mức cao và may mắn nhịp tim đã trở lại tất cả thở phào nhẹ nhõm. Khi điều chỉnh thiết bị cho bệnh nhân họ cũng bước ra ngoài.
Ông Kim cau mày nhìn MinGi đang chật vật với vết thương nghiêm giọng hỏi:
-Chuyện này rốt cuộc là sao?
-Jungkook muốn giết mẹ nên đã rút ống thở và còn bóp cổ mẹ cho đến chết.
Mọi người ở đó kinh ngạc nhìn về phía Jungkook đôi mắt thù hận vẫn dán lên người bà Kim. Bà Im đi lại thẳng tay tát vào mặt em:
-Jungkook con điên rồi sao, tại sao con lại thành ra như vậy.
Đôi mắt chẳng chút kinh ngạc mà thay vào đó nhìn thẳng vào bà mà gằn giọng nói:
-Bà dám đánh tôi sao, bà có tư cách gì mà đánh tôi hả
-Jungkook, con không được nói mẹ mình như vậy.
Ông Im không chấp nhận thái độ của em mà răng dạy
-Tôi không phải con ông, bà ta cũng không phải mẹ của tôi, Jeon Jungkook này chỉ có Jeon Somi là mẹ của mình mà thôi
Seok Kwon kinh ngạc khi nghe đến cái tên suốt bao năm qua ông luôn mong nhớ, nhìn cậu thanh niên có nét giống người con gái kia trong lòng có chút lay động. Sirin đi lại trấn an:
-Jungkook em bình tĩnh đừng kích động
-Tôi cũng là con người mà cô Sirin tôi biết đau chứ, cô và họ có biết chỉ vì bà ta mà mẹ tôi phải chịu đau khổ, tôi phải chịu tủi nhục. Ngày qua ngày mẹ tôi phải đối mặt với bao nhiêu chỉ trích, mất đi sự trong sạch chỉ bởi sự ganh tị của bà ta. Căn bệnh dằn vặt bà ấy cho đến lúc ra đi không thể nhìn mặt tôi một lần còn tôi từng ngày phải chịu những đòn roi vô lí từ bà Im. Bao nhiêu sự uất ức, dày vò mẹ tôi phải cam chịu còn bà ta lúc đó thì hưởng thụ xa hoa. Cái chết đó là quá nhẹ nhàng cho con người độc ác của bà ta.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Allkook] Dập Tắt Thù Hận
Random"Mấy thằng đó chết rồi tìm làm gì" "Chị nói dối" ............................................... "Em lại nhớ các anh nữa rồi" Đến một ngày các anh quay lại với ý định trả thù chuyện năm xưa nhưng không ai biết trong tim của các anh luôn c...