Chap 9: Cuộc sống mới

406 21 1
                                    


10 năm sau, tại Seoul

Trời lúc này đã chuyển sang mùa đông, cơn giá rét thổi qua từng đợt khiến người đi trên đường cũng phải nổi da gà dù đã mặc rất nhiều lớp áo. Nhưng con đường này luôn đầy ấp người qua lại dù trời có lạnh đến mấy, bởi hôm nay là giáng sinh, ngày lễ mà ai ai cũng mong đợi. Trong căn nhà rộng lớn những tiếng cười vang vọng khiến không khí trở nên nhộn nhịp, họ đang cùng nhau trang trí những thứ tròn tròn lấp lánh lên cây thông lớn. Khi hoàn thành việc trang trí, cô gái cười tươi vỗ tay vài cái nhìn sang cậu con trai để khen thành quả của mình.

"Kookie, em thấy chị trang trú đẹp chứ"-Cô cười tươi nhìn cậu hỏi

Đáp lại cô là cái gật đầu nhẹ, gương mặt vẫn không một nụ cười, cô nhìn cậu mà tâm trạng cũng trùng xuống. Những năm qua cô đã làm mọi thứ để giúp cậu vui trở lại nhưng tất cả chỉ nhận lại cái gật đầu cho qua của cậu. Cậu đã như thế này từ khi họ mất

Như thối quen cậu đứng dậy đi đến một góc nào đó ngồi xuống, tay lấy một thứ gì đó từ túi áo trước mặt cậu chính là tấm ảnh năm xưa, cậu vẫn giữ nó, luôn đem theo mình như đồ bảo hộ, dù đã nhiều năm nhưng nó không bị rách mà còn y như cũ, để phòng hờ cậu còn chụp lại làm hình nền điện thoại. Cậu cứ ngồi đó cằm khư khư tấm ảnh nhìn nó mà lẳng lặng rơi nước mắt.

"Thằng bé vẫn vậy sao con"

Ông bà Im đi lại nhìn cậu ngồi đó cũng đủ hiểu, đã nhiều năm trôi qua cậu cứ như vậy và nó đã thành một thối quen, có khi cậu xém nữa không nhìn thấy ánh sáng vì khóc quá nhiều may mà chữa trị kịp thời. Bà Im từ khi cùng chồng mình và con gái nói chuyện với nhau về chuyện của cậu, lúc đầu bà không chấp nhận nhưng dần bà đã mở lòng đón nhận cậu không còn chửi bới hay đánh đập cậu nữa. Bà nhìn cậu mà lòng nghẹn lại nhẹ nhàng đi lại ôm chầm cậu vào lòng

"Kookie ngoan, lại chơi cùng mọi người rồi ngày mai chị Sirin sẽ đưa con đi thăm các anh có được không hửm?"- Bà chiều chuộng vuốt nhẹ mái tóc nâu mềm mượt đặt nhẹ một nụ hôn lên đỉnh đầu

Cậu nghe được gặp các anh thì ngước nhìn bà, gương mặt hiện lên nét vui tươi hẳn, đã 1 tháng cậu chưa gặp họ bởi thân thể yếu ớt của mình. Khi mùa đông đến cậu luôn phải mặc rất nhiều áo ấm có khi chùm kín người, thường ngày cậu sẽ đi bộ đến trường nhưng khi đến mùa đông cậu phải đi xe. Trong lòng cậu không ngừng vui mừng khi ngày mai nữa thôi sẽ được thăm họ, cậu ôm nhẹ bà thay lời cảm ơn khiến bà Im rất vui mà đáp lại rồi dìu cậu lại cùng chơi với mọi người

Sáng hôm sau

Cậu đã dậy thật sớm, hôm nay cậu rất háo hức vì sắp được gặp các anh, sửa soạn tươm tất đi xuống lầu

"Sao con không ngủ thêm đi còn sớm mà?"- Bà Im thấy cậu đang bước xuống mà đi lại khoác thêm áo ấm cho cậu

"Các anh...."

Chỉ vỏn vẹn hai chữ được thốt ra mọi người xung quanh cũng đủ hiểu, bà Im nhẹ nhàng dắt cậu lại ghế, buông tay cậu ra bước vào phòng bếp làm gì đó rồi đi ra trên tay cầm một cốc sữa nóng đem đến trước mặt cậu, cậu thấy vậy mà gật đầu nhận lấy thay lời cảm ơn. Suốt 10 năm nay cậu luôn kiệm lời dù có nói cũng chưa trên 10 từ

[Allkook] Dập Tắt Thù HậnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ