*Lưu ý: Không hoàn toàn dựa vào các quy tắc ABO.
*Các bạn có thể xem như đây là ngoại truyện cũng được
Sau khi thoát khỏi nanh vuốt của Sư Tử ( thực ra là nhờ Bạch Dương xuất hiện đúng lúc), Nhân Mã tranh thủ đi nhanh đến phòng y tế.
"Thầy ơi?" Cậu ló đầu vào trong
Căn phòng im lìm, nhìn quanh một lượt chẳng thấy người đâu, Nhân Mã đặt bình chứa súp lên bàn làm việc chính rồi dạo quanh phòng ngắm nhìn một lát. Ngắm chán, kéo ghế ngồi phịch xuống. Beta liếc nhìn chiếc đồng treo phía tường đối diện "Chắc mình đi học sớm quá...hmm", khí trời sáng nay khá mát mẻ lại thêm phải dậy sớm nên mắt cậu sớm đã muốn díp chặt vào nhau rồi. Tuy nhiên Nhân Mã vẫn cố gắng giữ bản thân không chìm vào giấc ngủ cốt là để đón thầy trong bộ dạng nghiêm túc nhất. Kim phút ì ạch di chuyển, chỉ mới được năm phút mà Beta cứ ngỡ một tiếng trôi qua rồi; ngã đầu dựa lên lưng ghế, cậu ngáp đến vài giọt nước ứ đọng hai bên khóe mắt, gió mát từ ngoài cửa sổ ùa vào vỗ về xúc giác...cơ mắt cậu trụ không nỗi nữa bất lực thả lỏng_Nhân Mã bỏ cuộc, đánh một giấc ngon lành.
"AAAA..." Tiếng thét xé nát không gian gào lên, tôi tức giận cắn nhẹ môi chửi thề "Chó chết"
Mau chóng cúi xuống kiểm tra đạn trong súng, đầu nhẩm tính số lượng và kế hoạch sử dụng chúng sao cho hợp lí
"Nhân Mã" Giọng nói nghẹn ngào phát ra sau lưng khiến tôi phải lập tức quay lại "Mã...thầy sợ"
"Đừng sợ, có em đây" Tôi vội ôm người kia vào lòng "Thầy đừng sợ, lũ xác sống sẽ không thể chạm vào thầy miễn là em còn ở đây"
Bảo Bình vươn đôi tay đang không ngừng run rẩy luồn ra sau lưng Beta trẻ tuổi bấu chặt áo, mặt ngước lên nuốt nước bọt làm khô dịu cổ họng trước khi lên tiếng "Thầy tin ở em"
Mặc dù trước đó tôi cũng có chút sợ hãi nhưng câu nói vừa rồi đã khiến tôi vững lòng hơn. khi nhìn vào khuôn mặt sợ hãi nhưng lại có chút dễ thương của anh, tôi như được tiếp thêm sức mạnh khiến thâm tâm càng kiên quyết nhất định phải bảo vệ người này bằng mọi giá. Nghĩ đến đây làm tôi không nhịn được cúi xuống hôn lên trán đối phương nhưng chưa kịp thì có ai đó đẩy mạnh chúng tôi. Theo phản xạ, tôi liền ôm chặt hơn, lòng bàn tay xòe ra bao lấy đầu anh; Bảo Bình vì sợ hãi mà chôn đầu mình vào lòng ngực tôi nhắm ghì mắt. Một tiếng "rầm" chói tai vang lên, ngay giây tiếp theo "xoặc" sắc lẹm.
"Không còn thời gian đâu Mã Mã, mau ra khỏi trường nhanh. Xác sống ngày càng nhiều"
Tôi nghe giọng quen quen nên mở mắt "Ồ Sư Tử, Bạch Dương", tôi xoa xoa đầu anh trước khi cả hai có thể tách ra. Mặt Bảo Bình sớm đã đỏ ửng lên hết rồi, luống cuống chỉnh lại trang phục.
"Thầy không sao chứ?" Bạch Dương nhăn mặt khi lau lau con dao của mình trong khi Sư Tử đá xác sống sang nơi xa xa một chút
"À...thầy không sao. Cũng nhờ em với Sư Tử" Anh dừng chút, vỗ vỗ vào hai bên má trước khi quay sang tôi "Cảm ơn...cảm ơn em nhiều Nhân Mã"
"Dạ, hì hì" Tôi gãi gáy ngượng ngùng trong khi Sư Tử thọt thọt cùi chỏ vào ngực
Bạch Dương cúp điện thoại, quay sang, sắc thái nghiêm trọng "Sư Tử mình mau sang khu Người đi, bên đó thất thủ gì đó rồi"
![](https://img.wattpad.com/cover/253201467-288-k839716.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
「12cs/ABO/ Nhân thú」𝓛𝒾𝓂𝓮𝓇𝓮𝓃𝒸𝓮
FantasyNăm Trái Đất bùng phát một loại dịch bệnh khiến số lượng dân số giảm nhanh, hơn 5 tỷ người đã tử vong. Theo đấy nguyên nhân do một loại vũ khí sinh học của các nhà khoa học đang nghiên cứu bị rò rĩ và không thể kiểm soát. Sau đó, một trận đại hồng t...