38

406 40 4
                                    

Xách chiếc ba lô đã chất đầy tiền lên, Thiên Yết trùm nón của chiếc hoodie qua đầu và cố kéo cho nó sát xuống chân mày trước khi đội thêm một chiếc nón lưỡi trai đen nữa. Anh đi đến đầu hẻm, quan sát bên ngoài thấy khá vắng vẻ nên cũng tự tin bước ra khỏi vị trí chật hẹp. Như bao lần sau khi đi giao dịch xong, Thiên Yết đều xịt khuẩn tay, chấm một ít dầu vào đầu mũi rồi cắm tai nghe nhạc. Hòa mình vào bản nhạc đang được phát, anh xoay chùm chìa khóa và tận hưởng gió đêm se se lạnh, từng đợt gió kéo nhau vờn qua vờn lại khiến dầu the lên, cay cả mắt. Chợt trong màn đêm lại có ánh lên chút sáng kế bên quán thịt nướng gần con hẻm, khiến anh bị thu hút mà nhìn sang.

Và rồi Thiên Yết ước giá như mình chưa từng nhìn thấy gi...

Nhưng sự thật là anh đã trông thấy dáng vẻ lúng túng, đứng nép sát vào quán thịt nướng đóng cửa im lìm của cô gái đó, cô gái mà anh đã hăm he bên trong con hẻm nhỏ. Cái thứ ánh sáng mà anh bị thu hút chính là từ chiếc điện thoại đang mở cỡ sáng cao, vì thế có thể chiếu rõ gương mặt của đối phương.

Anh bắt đầu đấu tranh trong tâm thức rằng Liệu mình có nên giúp chở con bé về?

Sau khi nghĩ loạn cả lên, Thiên Yết cuối cùng chọn cách mặc kệ và đi tiếp. Anh sải bước theo lề đường và lúc đi ngang đến cô gái kia, anh đã vô thức khựng lại. Thiên Yết liếc sang nhìn cô, may thay, những lọn tóc trắng lòa xòa trước mắt đã giúp ánh nhìn của anh không bị cô phát hiện. Đối phương cũng đánh mắt nhìn anh trong e dè, đêm lạnh khiến má và mũi cô gái ửng đỏ.

Thiên Yết siết tay, bước đi tiếp. Anh cảm nhận từng bước chân lúc này thật nặng nề. Ánh nhìn của cô khi được Thiên Yết thu vào não bộ, lại biến thành chiếc mèo con với đôi mắt tròn xoe ươn ướt trong lớp nước lấp lánh cùng chiếc mũi đỏ chun chun lên xuống.

Hay là quay lại chở con bé đó về nhỉ?

Phiền phức quá!

Nhưng...con bé là Omega đấy, có biết bao nhiêu nguy hiểm sẽ ngấu nghiến nó nếu cứ một mình lang thang trong đêm như vậy.

Cuối cùng, Thiên Yết cũng thở dài mà lê chân quay trở lại. Anh càng đến gần hơn bao nhiên thì đầu cô càng cúi xuống bấy nhiêu; đến khi anh đứng trước đối phương, cô với đôi tay hơi run run và giả bộ trong dáng vẻ lướt điện thoại mới thể như đang bất động. Chẳng ai lên tiếng cả, duy trì mãi trong im lặng đến khi nó khiến anh bức bối mà mở lời trước "Không có kẻ chăn cừu nào tới lôi con cừu bé nhỏ của mình về à?"

"Anh đang nói gì vậy?"

Thiên Yết biết mình vừa nói một câu khá kì quặc và ngu ngốc "Bỏ đi. Đừng để ý"

"Tôi đoán cô không đi xe. Và bây giờ không ai đón cô về, phải không, Ma Kết?"

Omega tắt điện thoại, ngẩng đầu lên "Em...Tôi tính bắt xe"

"Nguy hiểm lắm!" Thiên Yết tạch lưỡi, sau cùng cũng nói ra được "Để tôi chở về. Ở yên đó"

"...Tôi không cần đâu..."

"Tôi không tự nguyện đâu. Chỉ là tôi không cam tâm để một Omega lông nhông ngoài đường đêm khuya như vậy"

Anh quay đi và sải những bước khá nhanh, không kịp để Ma Kết ú ớ thêm từ nào.

「12cs/ABO/ Nhân thú」𝓛𝒾𝓂𝓮𝓇𝓮𝓃𝒸𝓮Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ