Thiên Bình chống nạnh, đánh mắt vào những miếng thủy tinh vỡ vụn dưới đất kèm một tiếng thở dài não nề. Cô ngẩn ngơ nhìn chúng, bất động như bị thôi miên. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên thành công kéo tâm trí Beta trở về với thực tế.
"Xin chào?"
...
Thiên Bình chẹp miệng cúp máy, cảm thấy có chút bực dọc vì cuộc gọi quảng cáo vô nghĩa và phiền phức. Đặt chiếc điện thoại trên bàn, cô đứng lên lụi cụi kiếm đồ để dọn dẹp mớ hỗn độn kia.
Ngay khi sàn nhà vừa được lau chùi sạch sẽ xong, đồng hồ cũng đúng lúc chỉnh cho kim giờ hợp thành góc 40° với kim phút và bụng đói réo đòi đình công. Cô quăng bịch ni lông đựng cái ly thủy tinh vỡ kia vào thùng rác rồi cố gắng khẽ bước lên tầng một, nơi phòng ngủ của ba mẹ được đặt bên tay phải. Cửa phòng đóng chặt, ngó xuống ngạch cửa cũng chẳng thấy ánh đèn nên Thiên Bình đoán mẹ đã lên giường đi ngủ, có lẽ hơi lạ với cô nhưng Beta vẫn chọn quay về bếp để làm một bữa tối đơn giản cho cả hai.
Kim Ngưu gọi đến, tinh thần của Thiên Bình cũng được an ủi phần nào.
"Xin chào!! Thiên Bình, em có mệt không? Đã ăn uống gì chưa? À...Chuyện đó sao rồi?...Anh xin lỗi, anh hỏi hơi nhanh nhỉ?"
"Không sao, Kim Ngưu. Lần đầu tiên được nghe giọng anh mà em lại cảm thấy vui vậy đấy" Cô khúc khích cười "Người em vẫn còn hơi mệt, nhưng đã uống thuốc rồi"
"Ồ!! Em nhớ phải nghỉ ngơi cho thật khỏe...Anh nghe tiếng lạch cạch, em đang nấu ăn à?"
"Ừm, thật ra thì..." Thiên Bình mở loa ngoài, gác lên giá đỡ điện thoại "Em không nấu, em mới tìm thấy vài hộp thịt kho sẵn trong tủ lạnh nên em sẽ dùng chúng"
"Nghe có vẻ hấp dẫn"
"Vâng!"
Cả hai trò chuyện thêm nữa trong suốt quá trình cô chuẩn bị đồ ăn, chủ đề liên quan đến một ngày của mỗi người như thế nào mà thôi. Cuối cùng, Thiên Bình vui vẻ cúp điện thoại ngay khi cô đặt chiếc đĩa phả hương thơm lên bàn. Lại một lần nữa khẽ bước lên tầng một, đến trước phòng của mẹ. Cô hít một hơi thật sâu để lấy can đảm vào trong và thuyết phục mẹ xuống thưởng thức bữa tối.
Mẹ cô ngồi vào bàn, dáng vẻ lúng tùng, ngập ngừng mãi mới cất được những chữ rời rạc "Mẹ...xin lỗi...Thiên Bình"
"..."
Nhận thấy đối phương đột nhiên bất động, mẹ lại tiếp tục "Dạo này mẹ cảm thấy tâm lý không được ổn cho lắm...con biết đó...căng thẳng nên là khi nãy..."
"Được rồi, mẹ. Mau ăn đi kẻo nguội hết đồ ăn con vừa hâm xong"
"Mẹ ăn liền đây"
Sau đó cũng không ai nói với ai câu nào nữa, cứ thế mà bữa tối kết thúc trong sự tịch mịch. Trước khi mẹ cô lại nhốt mình trong phòng, bà phụ cô dọn chén đĩa vào bồn rửa và lau sạch bàn ăn. Beta xắn tay áo, Ma Kết vừa hay gọi đến. Cô hứng khởi bắt máy ngay "Kết! Khổ lắm! Mẹ tớ cứ kì kì sao ấy"
"Thế nào rồi, kể tớ nghe coi"
Thiên Bình vừa rửa chén vừa tâm sự cùng cô bạn thân, tuy trong lòng rất hớn hở để luyên thuyên với nhau nhưng có chút hơi lạ. Chẳng hiểu vì sao cơ thể cô dần cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, cơn buồn ngủ ập đến và bản thân như không thể khống chế nỗi.
![](https://img.wattpad.com/cover/253201467-288-k839716.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
「12cs/ABO/ Nhân thú」𝓛𝒾𝓂𝓮𝓇𝓮𝓃𝒸𝓮
FantasíaNăm Trái Đất bùng phát một loại dịch bệnh khiến số lượng dân số giảm nhanh, hơn 5 tỷ người đã tử vong. Theo đấy nguyên nhân do một loại vũ khí sinh học của các nhà khoa học đang nghiên cứu bị rò rĩ và không thể kiểm soát. Sau đó, một trận đại hồng t...