26

441 37 3
                                    

*Lưu ý: Không hoàn toàn dựa vào các quy tắc ABO

"Vâng? Gì....gì ạ?" Tôi lắp bắp, mặt nghệt ra

Xung quanh đột nhiên hỗn độn bất thường, những tiếng khóc ban nãy giờ đây thay bằng tràng cười sặc sụa, khùng khục đến gai người. Mặt của anh trở nên lẫn lộn, ngũ quang xoáy tít vào nhau. Phía cổ có một vết đen chấm giữa rồi lan ngang bao quanh, các gân cổ nổi chằng chịt; từ lằn đen ấy tách ra làm hai và đầu từ từ rơi xuống sàn, máu của động mạch phun ra liên tục, bắn đầy lên mặt của tôi.

Tôi hoảng loạn đẩy phần thân của anh ra, người cố gắng lết về sau khiếp hãi "Đừng tới đây....aa"

"Mã...hahahaha....Mã ơi..."Tất cả cùng đồng thanh kêu lên, Thiên Yết và Thiên Bình rõ đã chết, vậy mà giờ đứng lên, tay đặt lên hai bên tai rồi giật cái đầu xuống trong sự la hét hãi hùng của tôi

Sàn sân thượng run lắc khiến tôi choáng váng, mặc dù chẳng có gì trong bụng nhưng tôi lại cảm thấy mắc ói kinh khủng, não bộ như dừng hoạt động tạm thời khiến các phản ứng không thể kiểm soát được nữa, trực tiếp nôn ra chất lỏng xanh dạ quang nhức mắt. Xung quanh tối đen lại và từ đỉnh trời, nguồn sáng chập chờn duy nhất soi rọi cơ thể đang bị dìm trong đống chất lỏng xanh vừa nãy của tôi. Lực vô hình nào đó trói chặt thân xác tôi dính cứng trên sàn và nếu xúc giác không lầm thì có tận bốn bàn tay nhầy nhụa, hai cái giữ chân và hai cái giữ tay.

Mười hai cái đầu chỉ có dây thần kinh và cơ lăn đến bên, chúng xì xầm một thứ ngôn ngữ kì lạ làm đầu óc tôi trở nên trống rỗng. Tôi muốn nhắm mắt nhưng không được, cứ khép được nửa phần lại bị khượng rồi mí sẽ tự động đẩy lên. Nhưng kì lạ lắm, không gian xung quanh chắc chắn rất lạnh tuy nhiên phía má trái lại ấm áp vô cùng hệt có bàn tay ai đó đang đặt lên đó vậy.

Còn đương mê man theo hơi ấm, phía dưới truyền đến cảm giác nhoi nhói, tôi cố căng mắt nhìn và trời ơi, phải đến hơn hai mươi cánh tay nhơn nhớp đang trườn theo đường cơ thể, đến phần giữa ngực thì dừng lại.

Tôi nhăn mặt vì mùi hôi thối mà nó tỏa ra_vừa tanh vừa hăng "Cái quái gì vậy?.."

Dĩ nhiên là câu hỏi của tôi chẳng được ai hồi âm, chỉ có những bàn tay uốn lượn các ngón dài và móng nhọn di di trên làn da rồi vẽ ra hình thù quái dị. Tim tôi đập nhanh tăng dần đều theo từng giây, mắt trợn lên và thần kinh căng thẳng tột độ; những bàn tay ghê rợn ấy bắt đầu cắm móng của mình rồi chầm chầm thâm nhập vào sâu trong cấu trúc biểu bì của tôi.

Cơn đau nhanh chóng rực khắp cơ thể, tôi thống khổ gào vào khoảng không vô định; nhưng có vẻ việc mở miệng ra là một quyết định sai lầm lớn nhất mà tôi phạm phải, một bàn tay đã mau chóng đâm thẳng vào cuống họng, chất nhầy bao quanh nó giúp công cuộc thâm nhập trơn tru đến tởm lợm. Nó mò mò và bắt lấy dây thanh quản của tôi ngay khắc và lập tức mạnh bạo giật ra, máu theo đó trào tuôn như vòi nước được xả ở nấc cao nhất.

Những bàn tay còn lại đâu có vừa, chúng ghim sâu vào và xé toạc mảng da ngay vị trí mà nó cư trú nhưng.....tôi không chết. Khốn nạn thật, tôi muốn mau chóng mất đi ý thức và thoát khỏi thế giới tàn độc này; máu lênh láng trên sàn, nhuộm đỏ vùng ánh sáng quanh tôi, những bàn tay không ngừng kéo các bó cơ hay dây thần kinh từ phạm vi từ cổ trở xuống.

「12cs/ABO/ Nhân thú」𝓛𝒾𝓂𝓮𝓇𝓮𝓃𝒸𝓮Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ