Đêm nay sao lại dài thế. Hôm nay trăng cũng không có chỉ còn mỗi sương lặng.
Đôi mắt vô hồn nhìn từ cửa sổ. Mong chờ một thứ gì đó gọi là hơi ấm.Lại một đêm nữa cậu không thể chìm vào giấc ngủ, mắt cứ chảy thứ chất lỏng màu trắng mà nhớ lại quá khứ.
Takemichi nhớ cậu tốt với mọi người lắm mà, không làm ai thất vọng, hi sinh hết mọi thứ, liều mạng quay về quá khứ để cứu họ nhiều lần. Như chỉ đến lúc họ không cần sự giúp đỡ của nữa liền ném đi như đồ bỏ.
Họ quên đi những vết thương còn in mãi trên người của cậu, quên đi những lời thề với nhau, quên luôn những kỉ niệm đẹp cùng nhau.
Anh hùng của Touman.
Biệt danh họ đã gọi Takemichi, như giờ nó đã là hư vô, họ đâu cần anh hùng ấy nữa, họ đã có tất cả rồi, cái danh ANH HÙNG chỉ là thứ vô bổ thôi. Thích thì kêu đại cũng được.
Như đối cậu nó còn cao cả hơn bất cứ thứ gì. Cậu phải cố gắng lắm mới có chứ bộ. Đâu phải cướp giật của ai đâu mà thích thì gọi không thích thì bỏ. Họ thì hay rồi, giỏi rồi nên đâu coi cố gắng của cậu ra gì đâu.
Takemichi cậu là thằng ngu, ngu vì cứu họ, ngu vì tin họ mãi mãi bên cậu lúc khó khăn, cái gì cậu làm mà chả ngu. Vậy nên từ nay hãy để kẻ ngu này cho các người thấy thế nào là cơn giận của thằng ngu.
Co mình trong chiếc chăn cố cho bản thân ngủ như ép buộc. Ép buộc đã có hiệu lực như sao nước mắt cứ rơi hoài vậy. Mắt cậu sẽ mù mất thôi.
.
.
.
Ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua tấm rèm,nó dừng lại nay mắt Takemichi, làm cậu nhíu mày tỉnh dậy, đôi mắt hôm nay nó vô hồn như người chết mà nhìn xung quanh.
Đi ra khỏi phòng cậu bước xuống nhà, như có vẻ ngày hôm nay nó rất ghét cậu.
Vừa đi xuống cầu thang vài bước cậu đã bị trượt chân ngã xuống, lúc ngã đầu gói cạ vào nền nhà mà chảy máu.
Cố đứng dậy dù đau lắm như cơ thể cậu nó đã đánh lừa cậu là không đau. Lấy hộp y tế xát trùng rồi dánh lại cho có lẹ
Nấu một ly ăn cho hết bữa. Hôm nay cậu không muốn đi học, không muốn nhìn thấy bọn chúng. Muốn ở nhà.
Reng reng
Tiếng chuông điện thoại vang lên, như phải mất một thời gian rất lâu cậu mới nhắc máy.
" Bé cưng đi ăn với chị không " Miko cô đấy, hôm qua bị bầm con mắt chưa chừa hả trời.
" Không "
" Ra đi cưng chế đứng trước cửa rồi " Của mẹ vậy thì rõ cửa đi, dư tiền điện thoại quá hả.
Thôi đi ăn nó còn ngon hơn là ăn mì. Vớ đại cái áo thung và cái quần đùi tới đầu gối rồi bước ra.
" Ủa em bị chủ nợ đánh sao mà hôm qua tay bị băng giờ chân bị thương thế " Từ trong xe hơi nhìn ra.
" Bị té " Cậu đi qua bên kia mở cánh cửa xe bước vào.
" Bị té hơi đau à "
" Bà cô im giùm cái đi " bị khịa không vui đâu.
" Rồi rồi "
.
.
Đúng là được bao ăn sướng thật.
Takemichi đang được Sugar Mommy Miko bao ăn. Đồ ăn ở nhà hàng này ngon vãi ra. Tôi yêu cô mất Miko.
" Ngon không cưng "
" Ngon "
" Vậy mốt chụp hình giúp tôi nữa né " Nghe như sét đánh, thì ra đây là kế hoạch của cô.
" Muốn trả lại phần ăn này cũng hơn 1 con số không đấy " Rồi đâm chúng điểm yếu tiền bạc của cậu rồi.
" Biết rồi " Nụ cười đã tắt đằng sau nước mắt. Bị mất bẫy rồi huhuhu.
Từ nay cậu rút ra một bài học. Khi nào con mắt kia của Miko còn dấu bầm thì đừng bao giờ nhận lời đi ăn của cô ta.
.
.
Ơ này bà cô.
Lúc chở tôi thì đón tận nhà còn chỡ về cô bỏ tôi giữa đường là sao?
Bỏ đâu không bỏ, bỏ nay địa bàn của Hắc Long mới ác. Bà cô đã chở thì chở cho tới nhà đi chứ sao bỏ tôi giữa đường huhu. Tôi sợ bị đánh lắm.
Hình như ông trời khóc trước cho cậu luôn nè.
Đang đi kiếm đùng một cái trời nó mưa cái ào. Nhanh chân chảy vào tạp hoá trước mặt để trú. Nếu giờ cho cậu quay xe lại 5 giây trước thì hay biết mấy.
Đang trú mưa thì có một cây dù chọt vào má cậu. Ngơ ngác nhìn qua người chọc mình tức giận muốn chửi như lại lại thôi. Nhìn xong là muốn chạy luôn chứ chửi gì nữa. Người đó là Taiju đấy chửi đi nó về ông ba luôn.
Lúc nãy Tajiu đang mua đồ trong tạp hoá thì nghe trời mưa. Cũng may là anh có mang theo dù nên không sao. Taiju nhìn ra thì thấy cậu đang chạy vào trú mưa. Taiju không hiểu sao lại mua thêm cây dù trong cửa hàng dù hắn đã có một cây cho bản thân rồi mà.
Đem cây dù vừa mới mua, lấy đỉnh đầu chọt nhẹ vào cái má của cậu.
" À.. cho tôi sao " Cậu nhìn cây dù trên tay hắn khó hiểu hỏi
" Uk cho cậu đấy Takemichi " Taiju từ thấy tên cậu trên post nên biết.
" Cảm ơn, ơ như sao anh lại biết tên tôi " nhận lấy cây dù cậu nhận ra mình chưa giới thiệu tên với hắn lần trước mà sau biết hay vậy.
Taiju chỉ ra đằng sau. Cậu cũng nhìn theo tay anh. Một cái post chà bá được dán trên tường của tiệm tạp hoá luôn. Hiểu luôn.
" À, thì ra là vậy, vậy tôi đi trước né " Cậu muốn chạy thật nhanh khỏi con người đầy mui nguy hiểm này lắm. Đang chuẩn bị chạy thì tay cậu bị kéo lại.
" Tajiu Shiba "
" Vâng! "
Taiju nhìn bóng lưng đang chạy trốn của cậu mà thở dài, bộ hắn dữ vậy sao, hắn có làm gì con mèo nhỏ này đâu mà sợ vậy.
Taiju mở dù bước đi như vài giây sao hắn quay lại xé tấm post trên tiệm ra mang về như không có chuyển gì.
Còn nhân viên thì ngơ ngác nhìn lại chỗ bị xé, lại mất thêm ảnh post mới dán lại mất nữa , cậu ta mất cũng hơn 5 tấm giống vậy rồi đấy
BẠN ĐANG ĐỌC
[AllTakemichi] Xin lỗi ! Anh hùng ! Tao không làm nữa !
FanfictionChứng kiến những cái chết từ những người cậu quý trọng, bạn bè, tình yêu..... Takemichi cậu đã hiểu ra rằng!! cậu càng hi sinh vì họ thì cậu càng phải chịu đau khổ hơn. Càng cứu họ thì càng chìm vào bóng tối, cậu cũng mệt lắm rồi, mấy người tự lo...