Takemichi đang chở Mikey trên con xe đạp đi chơi trên bờ sông rất vui vẻ, đấy là ngày mà cậu được đi chơi với họ lần đầu tiên. Rất vui
Tiếp theo là cảnh cậu chiến đấu vì họ liều mạng cứu Baji cho người đồng đội của mình. Họ đã tung hô cậu như một vị anh hùng.
Hehe cái này mới vui nè, cậu đã lén Mikey mà đi cùng những người khác săn Hắc Long để giải phóng cho Hakkai và Yazuha. Lúc Họ biết thì giận lắm còn phạt những người có thăm gia vào cái kế hoạch đấy thì đi dọn tuyết trong đèn. Lạnh mà vui.
Vào dịp năm mới cậu đã cùng họ đi chơi lễ hội và chính thức hẹn hò với Hinata. Trời ơi cái cảm giác đấy nó thích dễ sợ.
Takemichi thích cảm giác ở bên họ, nó vừa hạnh phúc lại vời vui.
Takemichi thích mỗi cảm giác đánh nhau cùng họ, mỗi trận chiến sinh tử cùng họ cậu có cảm giác như mình cũng như một trong số họ, cố gắng để bảo vệ thứ mình yêu. Kết thúc mỗi trận đấu họ sẽ cười đùa với nhau rồi nói như câu
" Mày đã vất vả rồi " hoặc " Mày làm tốt lắm "
Những kí ức đấy nó đẹp với cậu lắm.
Đang ngắm nhìn lại kí ức của bản thì nó lại bắt đầu vỡ vụn như tấm kính mà biết mắt, xung quanh cậu toàn lại chỉ có một màu đen tâm tối.
" Tao sẽ loại bỏ mày Takemichi "
Vô tình nghe được giọng nói quen thuộc nhất đối với cậu, quay đầu lại là Mikey mặt vô hồn nhìn cậu.
Lúc đầu cậu rất ngạc nhiên như khi thấy khuôn mặt ấy cậu chỉ muốn tới ôm cậu ta như khi nhận thì cơ thể đã in sâu 3 viên đạn trên người.
Đau đớn,cậu muốn Mikey giúp mình, như hắn ta chỉ nhìn cậu chết dần chết mòn rồi bỏ đi.
Lúc đó cậu tuyệt vọng lắm. Oà khóc gào thét kêu 'Mikey ' như chỉ đáp lại cậu là sự im lặng.
.
.
.
Bật dậy, mồi hôi nhễ nhại, là nó cơn ác mộng lúc ấy.
Takemichi tự hỏi cậu đã làm vì sai mà phải chịu cảnh đó, bạn bè, người thân đều bỏ rơi cậu.
Đúng rồi chính là vì cậu quá tốt bụng, giúp bọn chúng hết lần này đến khác nên họ đâu xem cậu là gì.
" Aaaaaa.... Hic.... Ta.. Tại... Sao " cậu gào khóc trong đêm tối mà hỏi tại sao.
Cậu quý họ, cậu đưa toàn bộ niềm tin ở họ như cuối cùng thì sao
Họ chà đạp lên cái niềm tin đó.
Đúng! nó không đáng với mấy người như nó là tất cả đối với tôi.
Tôi cũng là con người mà, cũng biết vui biết buồn mà, sao lúc nào mấy người cũng chỉ nhìn bên ngoài của tôi mà không nhìn thử vào bên trong đi.
Bên trong nó hoàn toàn trống rỗng, nó được che đậy bằng cái cảm xúc giả tạo ấy. Tai sao?
Có phải chính cảm giác tội lỗi ấy nên các người mới trừng phạt tôi không?
Tôi không biết nữa, có đôi lúc tôi muốn được các người yêu thương như một người yêu cũng như đồng hành như một người bạn.
Cảm giác đó nó cứ làm tôi cảm thấy có lỗi. Tôi yêu Touman, Hắc Long và Thiên Trúc như đó chỉ là cảm giác thoát qua. Cậu tự nhắc nhở bản thân là không có chuyện đó đâu.
Như dần dần Takemichi càng hiểu rõ hơn. Cậu yêu bọn họ hơn những gì cậu tưởng. Cảm thấy có lỗi với Hinata, cậu buộc phải trói chặt con tim của mình lại. Phải bù đắp những tội lỗi mà cậu dành cho Hinata.
Takemichi từ lừa chính bản thân mình, tự lừa con tim mình là chỉ yêu mỗi Hinata.
Cậu thà chịu đựng một mình chứ không muốn con tim này lại bị chính những người mình yêu tổn thương một lần nữa.
Mấy người thắng rồi đấy !
Tôi thua rồi
Thua vì đã yêu mấy người.
BẠN ĐANG ĐỌC
[AllTakemichi] Xin lỗi ! Anh hùng ! Tao không làm nữa !
FanfictionChứng kiến những cái chết từ những người cậu quý trọng, bạn bè, tình yêu..... Takemichi cậu đã hiểu ra rằng!! cậu càng hi sinh vì họ thì cậu càng phải chịu đau khổ hơn. Càng cứu họ thì càng chìm vào bóng tối, cậu cũng mệt lắm rồi, mấy người tự lo...