Takemichi đang trong một căn phòng tối đen như mực không một lối thoát. Cậu mơ hồ đi trong con mà đen vô tận ấy.
Đang đi thì cậu thấy một con người cao hơn mình với khuôn mặt được che đi bởi màu trắng kia. Cậu tự hỏi không biết đó là ai mà đi qua. Khi cậu đi qua người đó đã xoa đầu cậu rồi biến mất.
Tiếp theo là một người tóc đen dài và người có quả đầu như chuối ấy. Họ cũng bị che bởi màu trắng mà ôm lấy cậu rời đi.
Cứ như thế hết người đến người khác chậm vào cậu rồi biến mất. Họ giống như một thứ gì đó đã trải qua trong đời cậu rồi biến mất. Cuối con đường là một người có chiều cao trung bình và có mái tóc màu vàng đang đứng đối diện cậu. Thay vì như mấy người kia thì cậu ta chỉ đứng nhìn rồi xoay lưng bỏ đi. Nay lúc cậu ta xoay người thì hình dạng cậu ta cũng thay đổi. Mái tóc vàng chuyển sang màu trắng ngắn tới tai. Một bộ đồ đen và biến mất.
" Không! " Không hiểu vì sao nhưng không muốn người đó đi chút nào. Cố gắng đuổi theo. Cậu sắp đuổi kịp rồi thì bị một bức tường vô hình nào đó chắn lại. Dù có cố gắng cở nào thì nó vẫn không xi nhê gì.
Khung cảnh bất đầu thay đổi từ một màn đen vô tận bây giờ lại chuyển thành những đoạn quá khứ của cậu như một thước phim. Bắt đầu từ lần cậu bị tàu điện đâm chết mà xuyên về quá khứ cho đến bây giờ. Nó như một bộ phìm dài nhiều tập. Mỗi lần xuyên về quá khứ là một tập phim vậy.
Nhưng có một thứ từ tập này đến tập khác điều có một đặc điểm chung là cái con người với mái tóc màu vàng kia cậu vẫn không cứu được.
Lần này cậu sẽ không còn là người xem mà là tự hóa thành mình trong quá khứ. Cái quá khứ cậu ba phát đạn của người đó mà thoi thóp chờ chết. Nó lạ quá. Hình như cậu biết người đó là ai, cậu rất quen thì phải.
" Mikey! " Một tiếng kêu non nớt phát ra trước khi cậu tỉnh lại.
Đúng là một cơn ác đầy sự tốt đẹp. Nó giúp lấy lại ý thức một cách đầy đau đớn mà. Lau đi cái trán đã đầy mồ hô, cậu nhìn chiếc đồng hồ treo tường đã chỉ 5h sáng. Có lẽ chút nữa chúng nó sẽ đến sớm thôi. Thật sự thì cậu lại nhớ họ nữa rồi.
.
.
.
" Takemicchi tụi tao đến rồi đây " Mikey vội vàng ăn Takoyaki rồi mở cửa bước vào phía sau là một đám Tounam.
" Chào " cậu nghe được giọng nói quen thuộc liền quay đầu nhìn đám người đó rồi cười tươi. Họ hơi sững sờ vì mọi lần gặp cậu là mặt cậu ngu lắm giờ thì xinh đẹp như thiên thần vậy.
" Chúng mày nói ai mặt ngủ hả lũ óc chó! " Dường như cậu có thể đọc được suy nghĩ của họ mang trả lời.
" Haha có đâu Takemichi là đẹp nhất đúng không em trai " Smiley lên tiếng giải hoà.
" Đúng đúng mày là đẹp nhất " Baij cũng đi vào nói.
" Ủa Mikey đâu rồi " Draken mới lúc nãy còn thấy cậu ta ở trước mặt mà giờ đâu rồi.
Kazutora hình như phát hiện ra dưới cái mền của có gì đó sai sai. Nó phòng to hơn lúc nãy thì phải. Kazutora đi khều khều Chifuyu cùng mình kéo tấm chăn ra. Đúng như anh nghĩ cái thằng này lại ăn lẻ nữa rồi. Nhìn cái bản mặt phê pha của nó đang ôm lấy eo cậu còn xoa xoa cái hông cậu nữa.
" Tiểu đệ rinh hàng! " Kazutora búng tay một cái Draken và Mutou liền xách Mikey ra khỏi phòng bệnh đánh hội đồng.
" Mày lấy lại ý thức rồi à " Kisaki đẩy kính nói.
" Không. Tao còn đang điên " Bố sư thằng này, tao không tĩnh làm gì nói đây nói chuyện với mày.
" Mày muốn ăn gì! Trưa tao nấu cho cháo ha! " Tao nét cái nồi cháo vào họng mày ha.
" Ăn Than(C) + CO2 +H2O ở trong nghiệt độ 180°C sau 30 phút, đặc biệt là phải nấu trong nồi cơm điện. Và thức phẩm giàu dinh dưỡng từ động vật lẫn thực vật " Cậu mặt điềm tĩnh nói.
" Taka bị mù công nghệ mà Takemichi " Hakkai nói.
" Tao biết! " Hihi mày thích cháo không. 1 tháng tao ăn cháo đá ngán lắm rồi đó.
" Tao ghét ai kém ăn trừ mày. Ăn mì Ramen không ? " Angry mặt nhăn nhó hỏi.
Cậu nghe tới Ramen liền gật đầu đồng ý có điều cậu ăn cay không giỏi lắm như có ăn thì cậu chấp nhận nhé.
" Ê thằng cống rảnh mày sắp mập như heo rồi bớt ăn đi " Sanzu nói vậy thôi chứ trên tay là một đống đồ ăn vặt đấy.
" Mập mập một chút dduj mới sướng " Hanma đứng dựa cửa nói. Anh mặt hí hửng nói to làm mọi người bên trong lẫn bên ngoài điều hướng về anh.
Đó sẽ là giây phút mà Hanma được nhìn cậu lẫn mặt trời lần cuối vì sau lưng anh là cái bản mặt đen như đít nồi của ba cậu. Ông trên tay cầm con dao gọt trái cây đưa lên. Có vẻ thằng xì ke trước mặt ba cậu muốn chết lắm nhỉ. Hên là tao đến sớm mới nghe được những gì mày nói, tao sẽ giết mày thằng nghiện zombie.
Ba cậu rượt Hanma khắp bệnh viện luôn nhưng tại ba cậu chân ngắn dí không kịp liền đổi đối tượng Kisaki vì giống bồ cũ của mẹ cậu mà giận cá chém thớt.
Cầu mong Hanma lần Kisaki có đường đi về Amen
BẠN ĐANG ĐỌC
[AllTakemichi] Xin lỗi ! Anh hùng ! Tao không làm nữa !
FanficChứng kiến những cái chết từ những người cậu quý trọng, bạn bè, tình yêu..... Takemichi cậu đã hiểu ra rằng!! cậu càng hi sinh vì họ thì cậu càng phải chịu đau khổ hơn. Càng cứu họ thì càng chìm vào bóng tối, cậu cũng mệt lắm rồi, mấy người tự lo...