"Cut!"
Tiếng hô hào của vị đạo diễn vang lên. Cả trường quay nhất thời dừng lại, mọi ánh mắt đều hướng về phía người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế xếp, chờ đợi một tín hiệu tích cực.
"Làm tốt lắm, hôm nay tới đây là xong" Chỉ có vậy, căn phòng rộng lớn liền vang lên những tiếng vỗ tay cùng những lời khích lệ, động viên nhau.
Không khí có chút nghiêm trọng ban nãy cũng phần nào được giải toả.Bae Joohyun thở phào nhẹ nhõm, nàng đưa mắt nhìn những ánh đèn chói chang từ bốn phía đang tập trung vào người mình dần lụi tàn. Gần mười năm trong nghề người mẫu, Joohyun vẫn chưa bao giờ thật sự làm quen được với cảm giác cô đơn mỗi khi ánh hào quang vụt tắt.
Liếc tới liếc lui một vòng, chắc hẳn nàng cũng phải đi chào hỏi và cảm ơn đội ngũ. Tất cả mọi người đã phải dậy từ sáng sớm để chuẩn bị bấm máy cho bộ ảnh cùng quảng cáo chỉ vì họ phải chạy theo nàng. Chỉ vì lịch trình của nàng kín tới nỗi không thể tìm được thời điểm khác thuận lợi hơn.
Làm ngôi sao thì cũng vui đấy, nàng thích cuộc sống khi mọi sự chú ý đều đổ dồn vào người nàng. Tuy nhiên, cái gì cũng có giá của nó. Joohyun ghét phải làm phiền người khác. Những người này, liệu bọn họ có oán trách nàng hay không?
Nhưng thôi, công việc của họ là vậy mà. Có lẽ nàng cũng không nên cảm thấy áy náy làm gì.
Nghĩ vậy, Joohyun khẽ chớp mi, lập tức nở nụ cười như một thói quen trước khi rời khỏi vị trí để tiến tới chỗ đám người đang đứng nói chuyện rôm rả phía trước.Thật không tin được, chỉ mỗi việc nói chuyện phiếm thôi mà cũng mất thời gian như vậy. Mãi một lúc, Joohyun mới có thể trở về phòng thay đồ của mình để nghỉ ngơi.
Những khoảnh khắc thế này rất hiếm hoi, nàng nên tận dụng nó. Nàng ngồi khoanh tay trên ghế, giao phó khuôn mặt của mình vào tay người khác để sửa sang lại lớp trang điểm. Joohyun chăm chú ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình.
Đôi khi, nàng luôn tự hỏi, nàng có thật sự xinh đẹp như báo chí vẫn nói không? Hay khi gỡ bỏ lớp son phấn dày cộm này, nàng sẽ chẳng là ai cả?
Chị quản lí ngồi bên cạnh trông cũng không tươi tắn gì là mấy. Lịch trình dạo này cực kì căng thẳng, hẳn là chị ấy ngủ không đủ giấc, cũng không có nhiều thời gian ở cạnh gia đình. Thật tội nghiệp.
"Chị này" Nàng khẽ gọi.
"Sao thế?"
"Ngày nào mình cũng gặp nhau, chắc là chị gặp em còn nhiều hơn gặp Nayoung nhỉ?" Nayoung là tên con gái chị quản lí. Joohyun đã từng gặp qua cô bé vài lần. Rất lanh lợi và đáng yêu.
"Cũng đúng. Dạo này con bé vừa đi học lớp một, cũng không có gì đặc sắc. Chị chỉ cảm thấy mình đang bỏ lỡ hết mọi cột mốc quan trọng của con bé.
Chả trách nó lúc nào cũng khoái bố hơn" Chị quản lí thở dài, vừa nói vừa bấm điện thoại.
"Vậy sao?" Joohyun lên tiếng.
