Chương 62: Vì sợ không bao giờ như thế nữa.

635 48 2
                                    

Đàn bà vốn dĩ khi cần lạnh lùng và tàn độc, họ có thể tàn độc hơn bất kì ai. Mới mười phút trước Trân Ni còn loay hoay từ chối người đàn ông đang đau khổ là Lập Uy, mười phút sau có thể nằm yên trong vòng tay ấm áp của người mình thương, đáp lại nụ hôn nồng nhiệt kia. Cô thậm chí còn không nghĩ đến Lập Uy liệu còn đợi mình ở ngoài hay không, cho đến khi cô chạy ra khỏi nhà vệ sinh và thấy hắn.

"Mặt em lạ vậy?" Lập Uy hỏi, gương mặt cô lạ hơn mọi ngày, có điều gì đó làm cô trông càng lúc càng quyến rũ hơn, mềm mỏng hơn.

Trân Ni tự mắng bản thân mình quên soi gương, cô sợ Thái Anh quá nên chạy vội ra, không biết trên người có lộ ra sơ hở gì không: "Có gì đâu mà lạ?"

"Không, mặt em lạ lắm. Anh nhìn mười năm nay, đây là lần đầu tiên mặt em như vậy."

"Điên quá cha nội." Trân Ni giẫm gót giày chạy trối chết, hắn mà nhìn thêm ba phút nữa chắc chắn là nhìn ra. Về tới phòng rồi cô mới dùng điện thoại kiểm tra lại mặt mũi quần áo của mình, thấy ok rồi mới vuốt vuốt tóc lại.

Thái Anh đi ra sau đó, cô tô lại son trên môi mình rồi mới vào lại trong phòng. Chị Nga thấy vậy mới bảo cô: "Đi vệ sinh lâu vậy em?"

Cô đưa mắt sang nhìn Trân Ni, khóe miệng như được treo lên một nụ cười: "Em đau bụng."

"Uống thêm đi em." Anh Thiện hào hứng rót thêm bia cho Thái Anh, bình thường anh đã là mọt bia, hôm nay được uống miễn phí mà còn không phải chạy xe về nhà, còn gì sướng hơn?

Thái Anh nhận lấy ly bia tu một hơi hết sạch, uống đến ly thứ ba thì chân cô bị vật thể lạ tấn công liên tục. Vợ nhà không đồng ý cho cô uống bia rồi! Cô đành từ chối bia của anh Thiện, mặc dù bây giờ cô đang rất vui.

Vợ… lúc nào cũng là trên hết.

Nếu cô còn uống không chừng Trân Ni đá cô đến rụng chân ra.

Đồng hồ dần dần điểm đến mười hai giờ, mười hai giờ rưỡi, mười hai giờ bốn lăm.

"Đi bar nữa không mọi người? Đủ xỉn để quẩy chưa?" Lập Uy hào hứng nói.

"Mai đi làm nữa sếp ơi…" Anh Khải ợ một tiếng, rõ ràng đã xỉn đến quắc cần câu.

Lập Uy nói: "Mai anh cho tụi em nghỉ."

"Ok mai nghỉ, giờ về đi." Trân Ni nhanh chóng chốt ngay kẻo Lập Uy đổi ý. Cô nhìn mặt chị Nga đã biết chị ấy muốn về nhà lắm rồi, chỉ ngại sếp nên không dám đòi về.

Ý của sếp lớn không bao giờ có thể lớn hơn ý của sếp nhỏ được, vậy nên mọi người tính tiền rồi về. Lập Uy chở từng người về nhà theo lệnh của Trân Ni, sau đó tiện đường giúp Thái Anh lấy xe. Thái Anh đi vào trong công ty lấy xe Trân Ni cũng xuống xe theo, Lập Uy hạ cửa kính xuống nói: "Em xuống xe làm gì, lên xe anh chở cho về."

"Thái Anh tiện đường hơn, thôi anh về đi." Trân Ni vẫy vẫy tay, yêu nhau thì dù nhà có ngược hướng ngược đường, người ta cũng sẽ lặn lội tìm kiếm người yêu của mình. Người xưa còn có câu yêu nhau mấy núi cũng trèo vì thế.

Lập Uy không thể đỗ xe lâu, vậy nên hắn đành ấm ức lái xe đi. Lúc Thái Anh chở Trân Ni về nhà, Trân Ni dựa đầu vào vai cô mệt mỏi như muốn thiếp đi. Thật ra Trân Ni không phải muốn ngủ, cô chỉ muốn thoải mái dựa người vào người em ấy.

"Trân Ni, muốn về nhà hay về khách sạn?"

"Trẻ con mà tối ngày khách sạn khách sạn."

Thái Anh bật cười, so với Trân Ni năm 2002 thì cô vẫn chưa có cửa. Ít nhất Thái Anh cũng làm chuyện này khi đủ tuổi, còn Trân Ni thì chưa.

"Tui biết mấy người đang nghĩ gì rồi nha." Trân Ni nhéo vào eo Thái Anh một cái khiến Thái Anh la oai oái. Cuối cùng cô nàng trẻ con là Thái Anh vẫn thành công gạ được sếp vào khách sạn. Mấy hôm trước chở Trân Ni đi hóng gió, mỗi lần Trân Ni nói 'haiz không biết đi đâu nữa' Thái Anh thường trả lời: "Vậy đi khách sạn đi."

Chưa lần nào nói như vậy mà không ăn đòn.

Hai người mướn một khách sạn ở gần công ty, Thái Anh nhận số phòng rồi cùng Trân Ni lên phòng. Ở Sài Gòn, ít nhất người ta sẽ không bàn tán trước mặt bạn nếu bạn vào đây cùng một người cùng giới. Đó là điểm tốt nhất khi là lesbian và sống ở Sài Gòn.

Thang máy ting một tiếng rồi mở ra ở lầu năm, phòng 505 ở bên tay phải của hai người. Khách sạn ở đây khá là khang trang, sử dụng thẻ từ để ra vào cổng, có lẽ đây không phải là nơi thường đón các cặp đôi vào đây giải quyết vấn đề sinh lý, nơi đây đón khách du lịch thì đúng hơn.

Vừa mới đóng cửa lại Thái Anh đã lao vào Trân Ni cầu tình, Trân Ni đẩy nhẹ cô ra, giọng nói mềm mỏng hơn mọi ngày nói rằng: "Để em đi tắm, người toàn mùi bia."

"Tắm chung?"

"Phí tắm tiên thêm 300k." Trân Ni trêu, tay nàng xòe ra đợi nhận tiền từ Thái Anh.

Thái Anh cầm tay Trân Ni lên hôn một cái, bảo rằng: "Vậy mua đứt em thì bao nhiêu?"

"Chị mua rồi… Hai mươi lăm triệu."

Là giá mà Thái Anh đã chuộc Trân Ni từ đám người môi giới lấy chồng Đài Loan về, từ ngày hôm đó cô đã là của Thái Anh, không thể nào thoát ra được nữa. Mà chính cô còn tự mình đem tim dâng cho người ta, đòi cũng không có cách đòi.

Khi cả hai cùng ngồi vào bên trong bồn tắm, Trân Ni ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt Thái Anh nữa, đôi mắt thèm khát như có hai ngọn lửa cháy bỏng. Bình thường cô cau có với tất cả mọi người, tính khí không thể ưng được, vậy mà trước mặt Thái Anh lại bị biến thành Trân Ni mèo nhỏ của năm nào. Cô cũng không tin được Thái Anh lại có ma lực đến vậy.

"Đừng nhìn nữa…" Trân Ni giơ tay che mắt Thái Anh lại, không cho đôi mắt trần tục kia nhìn mình.

Người ta thường nói những người trông có vẻ hiền lành bên ngoài, bên trong thường khiến người tình của mình khó mà tin được. Trường hợp này hoàn toàn đúng với Thái Anh, bên ngoài ngoan hiền đạo mạo, bên trong lại cầu tình mãnh liệt, ngoan bên ngoài nhưng lại hư trên giường.

"Không phải được nghỉ một ngày luôn sao? Tối nay mình đừng ngủ nhé?" Thái Anh cầm bàn tay của Trân Ni xuống, cô mút nhẹ ngón tay thon nhỏ của Trân Ni bằng đôi môi mềm mại của mình.

Trân Ni bị cảm giác ẩm ướt từ đôi môi Thái Anh mang đến cám dỗ, cô run rẩy rút tay ra nhưng không thể nào tránh khỏi sự mê hoặc của người kia, chỉ biết trân người nhìn mình bị trêu đùa đến sắp thành trái cà chua phát nổ.

"Sao lại biến thành Thái Anh dâm đãng vậy?" Trân Ni cố cho ngón tay mình thoát ra khỏi miệng của Thái Anh, cô tiến người lên hôn Thái Anh, cả người đều dựa vào người ấy âu yếm.

Thái Anh dựa người vào thành bồn tắm đáp trả nụ hôn nồng nhiệt từ Trân Ni, xem như cô được thưởng thức cả hai phiên bản Trân Ni, một là ngây thơ trong sáng tuổi mười sáu, hai là mềm mại ôn nhu của tuổi ba hai. Rượu càng ủ càng khiến hương thơm càng thêm phần câu nhân, Trân Ni cũng vậy, khiến Thái Anh cảm thấy mình còn say hơn cả uống bia ban nãy.

"Vì cứ nghĩ sẽ không bao giờ được như vậy nữa…" Thái Anh thở dốc đem cơ thể của mình dán chặt vào người Trân Ni, thì thầm.

"Em thì luôn biết sẽ có ngày hôm nay."

[ CHAENNIE ] ( VER ): Khoảng Cách Giữa Hai TaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ