Chương 13 : Không rời bỏ

394 41 1
                                    



Trên đường về hai người cảm thấy trời có vẻ tối tăm, hình như sắp đổ mưa, Trân Ni nói với cô rằng muốn tập chạy xe. Cô lựa quãng vắng rồi ngừng xe lại cho Trân Ni tập chạy, bình thường Trân Ni là một người cẩn tính, học hỏi rất nhanh, thế nên cô dạy chỉ một xíu Trân Ni đã nắm được hết nội dung.

“Chị xuống xe đi, lỡ đâu té thì sao.” Nếu một mình cô chạy thì một mình cô té, mỗi lần té như vậy sẽ có thêm kinh nghiệm. Nhưng nếu chị Thái Anh ngồi trên xe cùng cô, có té cả hai người sẽ cùng té xuống đất.

Thái Anh chỉ Trân Ni cách vào số, còn nói, “Để chị chống chân cho em, nấm lùn như em chống chân không tới.”

“Em không phải nấm lùn!” Trân Ni bĩu môi không đồng ý, không phải cô là nấm lùn, chỉ là cô chưa kịp cao thôi.

“Rồi rồi, em cao, thử rẽ trái thử xem.”

Hai người đang chạy trời bỗng rớt hạt mưa, một hạt rồi lại một hạt, sau đó ào xuống một loạt dọa cả hai sợ giật mình. Trân Ni vội vã buông xe ra, Thái Anh dắt xe chạy vào bên trong lề, cô bé này có một tật hễ sợ hãi liền không biết mình nên làm gì.

Mưa làm ướt hết hai mái đầu xanh, những giọt mưa vương lên gương mặt bầu bĩnh của Trân Ni, vương lên mái tóc nhung huyền. Thái Anh chỉnh lại những sợi tóc ướt mưa bẹp bên trán Trân Ni, yêu thương nói, “Coi em, ướt hết rồi.”

“Haha, chị có mang áo mưa không?” Trân Ni cười hai tiếng ha ha nhưng mặt cô lại nóng như lửa đốt, rõ ràng mưa bên ngoài rất lạnh.

Những ngày cuối tháng bảy, mưa bắt đầu nặng hạt hơn báo hiệu Sài Gòn đã vào mùa mưa. Bên ngoài mái hiên nhà, mưa va đập vào mái tôn phát ra những tiếng nặng nề, hạt mưa vương trên những tán lá, cành cây, làm chúng nghiêng nghiêng trong gió. Mưa nhẹ nhàng rớt xuống chiếc xe Dream của Thái Anh, trắng xóa cả một khoảng đường. Thái Anh cho tay vào bên trong túi quần của mình, vu vơ huýt sáo.

“Chị có mang áo mưa không?” Trân Ni lại hỏi, chị ấy không trả lời cô thì thôi, còn huýt sáo.

Thái Anh im lặng không nói gì, chỉ có tiếng mưa lộp độp rơi xuống đường. Mùi ẩm ẩm của đất bốc lên, thứ mùi dung dị mà từ lâu Thái Anh chưa được ngửi. Cô nhớ quê của mình, nhớ con đường bụi đất mà cô đã lớn lên. Nhớ quãng thời gian chỉ được đứng ở nhà nhìn ra các bạn chạy nhảy vui vẻ dưới mưa, cô không được giống họ, cô dễ bệnh nên phải ở nhà, cô không được tắm cái thứ nước mưa hòa trộn với hơi ấm của đất bốc lên, mẹ cô nói rằng như thế sẽ khiến cô bệnh.

“Mùa mưa năm nay đẹp quá…” Thái Anh giơ bàn tay nhỏ nhắn của mình ra hứng từng giọt nước mưa trong bàn tay. Nước mưa tụ lại giữa lòng bàn tay của cô một khoảng nhỏ, cảm giác mát lạnh này khiến cô cảm thấy thỏa mãn không thôi.

Trân Ni cũng bắt chước cô giơ bàn tay ra, nhưng cô đẩy tay Trân Ni vào lại trong mái hiên. Trân Ni đang muốn nghịch nước liền bị đánh gãy, theo thói quen liền bĩu môi không đồng tình, “Em cũng muốn nghịch nước.”

“Bệnh cảm không ai mua thuốc đâu.”

“Có chị mua.”

“Tự tin! Ai mua cho em? Chị là chị không mua rồi đó.”

[ CHAENNIE ] ( VER ): Khoảng Cách Giữa Hai TaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ