Chương 5.1

1.9K 223 23
                                    

Chương 5: Giai nhân là gì

***

Số 76, tầng hầm.

Đẩy ra cánh cửa sắt ở phía ngoài cùng, bên trong là một con đường hẹp dài, âm u, ẩm ướt. Thuận theo bậc thang bước xuống, có thể lờ mờ nhìn thấy vách tường hai bên vẫn còn dính vệt máu khô đã tối màu, còn có rất nhiều mảng tường bị nứt vỡ, dơ bẩn, từng vết loang lỗ phát ra mùi vị khó ngửi, khiến người khác vô thức bịt mặt che mũi.

Nơi này chỉ mới xây dựng mấy năm, nhưng do tăm tối không thấy mặt trời nên không có một chút không khí nào của dương gian. Đường đi nhỏ hẹp được ngọn đèn âm u chiếu rọi càng thêm phần quỷ dị khó chịu, dường như đây là con đường nối liền giữa âm phủ và dương gian.

Sự yên tĩnh dị thường duy trì được một lúc đã nghe thấy ở cuối con đường truyền đến một tiếng hét thảm thiết. Âm thanh đó vừa thê lương, vừa kéo dài, trực tiếp làm người nghe sởn tóc gáy.

Tiếng kêu một khi đã vang lên thì không dừng lại, liên tục truyền đến, một tiếng, hai tiếng...

Trong nhà giam có mấy người áo đen đang đứng, còn có hai người ở trần, trong tay cầm các món đồ như roi da, que hàn, cái giá bên cạnh bày một loạt các dụng cụ tra tấn, đủ hình đủ dạng, không biết gọi tên, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng sắc bén lập lòe trên những món đồ đó. Không gian trong nhà giam kín mít, không có gió, mùi máu tanh dày đặc bao trùm. Bất luận là người mặc áo đen hay là người vạm vỡ cởi trần, ai nấy đều im lặng nhìn chằm chằm, là đang chờ đợi người ngồi giữa phòng ra chỉ thị.

Vương Nhất Bác dường như rất nhàn rỗi, lười nhác đổi chân, tiếp tục tư thế gác chân này sang chân kia, hỏi người đối diện: "Có nói không?"

Ánh mắt mọi người đều hướng qua bên kia, chỉ nhìn thấy một người đàn ông nửa sống nửa chết bị trói trên giá. Người đó mặt mũi bình thường, hai tay bị trói ngược, quần áo rách rưới thành từng dải, dưới lớp vải là phần thịt nát bươm, máu tươi đầm đìa, bị đánh đến cả người không có chỗ nào lành lặn.

Người đàn ông trung niên treo trên đó giống như đã chết, không cử động, cho đến khi một tên thuộc hạ tạt vào mặt hắn một gáo nước, hắn mới tỉnh lại, bị sặc nước, ho sùng sục.

Vương Nhất Bác nói: "Nói đi."

Người đàn ông trung niên khó khăn cười "hì hì" hai tiếng, yếu ớt nói: "Nên nói đều đã nói rồi, nên bán cũng đã bán rồi... cậu còn muốn tôi nói cái gì?"

"Đã nói rồi, tôi không biết lão Yêu là ai, sao cậu cứ... khụ, khụ khụ..."

Người đàn ông trung niên ho sặc sụa không ngừng như cái ống bễ, cả người run rẩy. Vương Nhất Bác đứng dậy, nắm lấy cằm hắn, Vương Nhất Bác dùng bàn tay sạch sẽ đè mạnh vào khí quản của hắn, hơi dùng lực, gương mặt người đó liền căng lên đổi màu xanh tím. Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn hắn, tựa như rất khó hiểu hỏi hắn: "Tại sao ông lại nhất định tự làm khó mình như vậy?"

Lão Quỷ chỉ cười, khóe môi chảy ra một dòng máu, nói: "Thật sự không biết..."

Vương Nhất Bác khép mi mắt, dường như mất đi toàn bộ kiên nhẫn, buông bàn tay đang bóp chặt cổ hắn ra, vặn mở vòi nước bên cạnh, đặt tay xuống dưới vòi, xoa lòng bàn tay, mu bàn tay, lại lấy xà phòng. Đồng thời, hắn hất cằm với thuộc hạ, một tên thuộc hạ lập tức cầm lấy một bát thịt băm sống, không biết trộn nguyên liệu gì mà tỏa ra mùi hương tươi mới, bọn họ đem thịt băm bôi qua loa lên người lão Quỷ, tiếp theo đó, từ trong phòng giam bên cạnh dắt ra một con chó. Con chó đang rất đói, ngửi thấy mùi thịt sống trong không khí liền nhịn không được gầm gừ, móng chân chà xát trên nền đất.

[BJYX-Trans] Phương nam có giai nhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ