Chương 25: Cuối (END)

9.8K 447 83
                                    




Tôi bần thần ra đó một lúc. Nỗi sợ bùng lên ngấm vào từng đoạn thần kinh trong cơ thể tôi, cứ thế chúng thi nhau giật lên từng hồi, giống như tôi đang ngồi trên một chuyến tàu lượn siêu tốc đã trật ra khỏi đường ray vậy.
Tôi vứt hết đồ ở đó, cửa cũng chẳng buồn khoá, chỉ tay không lao như điên đến bệnh viện.

Khi đã đến nơi, tôi lững thững bước trên ngõ hành lang vắng ngắt của tầng cấp cứu. Chẳng có một ai, chỉ có căn phòng phía cuối với cánh cửa đóng chặt.
Mẹ tôi đang ở trong đó. Tôi lúc này như đang đứng trên đống lửa, mẹ tôi sẽ vượt qua thôi mà... làm ơn. Ông trời ơi... hãy để mẹ ở lại bên con, đừng mang bà ấy đi. Con xin người.

Tôi ngồi phịch xuống băng ghế chờ, chống tay gục đầu cầu nguyện cho mẹ tôi sẽ thắng cuộc chiến sinh tử này. Trong tâm nguyện cầu hy vọng nhiều bao nhiêu, thì nỗi sợ và bất an cũng theo đó ngập tràn bấy nhiêu. Nhưng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ cho dù đó chỉ là tia hy vọng nhỏ nhoi nhất.
Mẹ ơi... con sẽ không bỏ cuộc nên mẹ cũng hãy chiến đấu vì con nhé...

Thời gian cứ thế nặng nề trôi, đã 3 tiếng rồi. Tôi lại cảm thấy như 3 thế kỉ vừa trôi qua vậy, mẹ tôi sao rồi?... Ai đó làm ơn, nói cho tôi biết đi. Ai cũng được... làm ơn bước ra khỏi cánh cửa đó và nói rằng mẹ tôi vẫn ổn đi...

Tiếp hơn một tiếng nữa trôi qua, cánh cửa đó cuối cùng hé mở. Tôi chống tay đứng dậy lập tức chạy đến, trước mắt tôi là bác sĩ cùng hai y tá đang đứng khép mình trước cánh cửa. Đôi chân tôi đột nhiên như gắn chì, sao lại nặng nề đến thế.


" Mẹ tôi... sao rồi? " tôi ngập ngừng cất giọng.


Người bác sĩ đó gỡ xuống chiếc mũ, nói từng chữ thật rõ ràng.



" Xin lỗi cậu, chúng tôi đã cố gắng hết sức. "



Ngay khoảnh khắc đó.

Chính khoảnh khắc đó...

Tôi nghe trong đầu mình những âm thanh vỡ vụn, rồi tai tôi ù đi...
Tôi không còn nghe được bất cứ gì sau câu nói đó nữa.

Tôi thấy chân mình như mất hết sức lực.
Tôi chỉ muốn ngã xuống, nằm trên đất, lăn lộn, oằn mình cho thoã cơn đau đớn đang xé nát tâm can tôi lúc này. Tôi muốn khóc lên, muốn gào thét đến khi giọng mình khản tắt.
Nhưng tại sao lúc này tôi không thể làm được bất kì điều gì trong số chúng... Tôi chỉ đứng đó, ngẩn ngơ nhìn vào một khoảng vô định.

Họ quay người đi. Cánh cửa kia lần nữa đóng lại.


Tôi đứng đó, chết lặng.

Tất cả hình ảnh của mẹ trước nay hiện về, tua qua trong đầu tôi tựa như một cuốn phim. Từ những kí ức mới đây cho đến từng hoài niệm xa xưa nhất. Mẹ tôi đã đi thật rồi. Mẹ... bỏ tôi mà đi rồi.
Nỗi đau đang ngấu nghiến tôi lúc này, dường như nó đã trực tiếp giết tôi từ trong tâm. Nó đau đến nỗi, tôi cảm thấy lòng mình hư vô, như một con cá mắc kẹt trên mặt đất, vùng vẫy tuyệt vọng, cuối cùng chết dần chết mòn trong nỗi đau.

Suốt quá trình đưa mẹ về an táng, tôi như một kẻ vô hồn, thậm chí một giọt nước mắt cũng không thể rơi. Như thể tôi đã chết theo mẹ ngay tại hành lang đó vậy.
Tôi giờ đây... chỉ là một cái xác biết đi mà thôi.

[ĐAM MỸ 18+] THỐNG TRỊ (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ